Một Thời Vụng Dại


Thi Đình được Khả Khả ngồi cạnh bên dạy làm bài. Nét mặt con bé vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu thì trên khuôn mặt Khả Khả lộ vẻ lo lắng bấy nhiêu. Thỉnh thoảng Khả bước lại cửa sổ nhìn ra cổng, xem Kiến Quốc về chưa? Cô nôn nóng và lo sợ, từng phút đi qua thật chậm chạp và nặng nề, chưa bao giờ có ở cô, như phút này! Nhưng cuối cùng tiếng xe của Quốc cũng về đến. Khả nhìn Thi Đình dịu dàng bảo:
- Con cố gắng làm hết bài này, cô ra ngoài một chút nhé. Không được đi tìm cô nhớ chưa?
- Cô không về nhà phải không?
- Sao con hỏi vậy? Có bao giờ cô nói dối con đâu, phải không? Vậy thì Thi Đình ngoan nhé, làm xong và đúng cô sẽ thưởng đấy nhé.
- Thưởng cho con gì vậy cô?
- Biết làm được hay không mà hỏi? Cố gắng lên nhá. Khả Khả bước vội ra hành lang. Cô lướt nhanh để gặp Quốc sớm phút nào, đỡ hồi hộp lúc ấy. Quốc nhìn Khả Khả tiến về phía mình bằng sự nôn nóng ấy anh cảm động, nhất là khi Khả Khả nắm cánh tay Quốc ngập ngừng hỏi:
-
- Ông có gặp họ tại khách sạn đó không? Họ nói gì? Có còn ý nghĩa mang Thi Đình đi không? Ông nói đi mà. Quốc bảo nhỏ:
-
- Từ từ đã, nếu để Thi Đình biết được không hay đâu. Mắt nhìn vào phòng của Thi Đình, Khả gật nhẹ.
- Theo tôi qua phòng sẽ rõ. Tôi thật sự mệt mỏi quá Khả Khả à.
- Tôi biết, ngoài cuộc tôi còn bối rối huống gi ông. Nhưng bây giờ mình phải bình tĩnh tìm phương cách đối phó với họ. Nếu không mình phải chịu thất bại. Tôi tin ông sẽ qua giai đoạn khó khăn này. Khả Khả vẫn để tay mình trên cánh tay Quốc, cô theo anh vào phòng ngủ. Quốc liền bảo:
- Cô vẫn ở bên tôi ủng hộ chứ?
- Tôi không để ông một mình trong mọi việc đâu, nếu cần tôi giúp điều gì hợp với khả năng, tôi nhất định làm tròn mà. Quốc ngả người vào thành ghế. Khả Khả ngồi theo anh với nét mặt lo lắng. Giọng cô thấp hơn khi lay tay anh:
-
- Gặp họ rồi chuyện gì xảy ra, ông nói đỉ Ông làm tôi nóng ruột quá. Tại có cô Tuyết ở đó, nếu không tôi theo ông đến đó, xem thái độ họ ra sao, để biết mình biết cách bảo vệ Thi Đình cho chu toàn hơn. Quốc à, tôi thật sự sợ lắm đó. Quốc thở dài bảo nhỏ:
-
- Mai Đình gặp tôi có vẻ ngỡ ngàng lắm.
- Phải vậy thôi. Ai đành bỏ con theo tình nhân đành đoạn chứ. Rồi cô ấy có nói gì không?
- Mai Đình xin tôi đưa Thi Đình theo mình. Bởi bên ấy có cuộc sống đầy đủ hơn và tiện cho tôi hơn.
- Sao tiện cho ông chứ?
- Theo cô ấy nghĩ:
- Sau này tôi có vợ, người ấy sẽ nhìn Thi Đình với sự ác cảm, cách ngăn. Mai Đình sợ tôi không có hạnh phúc, sẽ khổ cho con của Mai Đình hơn. Khả gật gù:
-
- Cũng phải vì cô Tuyết đâu có thích con bé của mình. Nhưng Thi Đình theo mẹ, ông không thích hay ông cũng đồng ý đưa nó theo mẹ để hạnh phúc của ông trọn vẹn hơn?
- Cô nghĩ tôi phải làm sao cho tốt đây? Khả Khả nhìn Quốc thật lâu, cô thở dài:

-
- Nếu ông nói thật lòng tôi mới có cách chứ.
- Ừ, hỏi đi.
- Ông thật lòng muốn đưa Thi Đình đi hay không thể xa đứa con đã cùng ông sống những ngày đen tối? Kiến Quốc đáp không hề suy nghĩ:
-
- Tôi muốn Thi Đình ở mãi bên mình, như bao năm nay đã quen có nhau. Nếu Mai Đình đi, tôi không thiết gì cả.
- Vậy ông có kế hoạch gì để giải thoát cho con gái mình chưa? Chẳng lẽ mình phải chiều theo sự đòi hỏi của họ sao? Quốc nhìn Khả Khả với nét mặt căng thẳng, âu lo, anh hỏi:
-
- Khả không muốn xa Thi Đình chứ? Mắt cô đong đầy nước. Khả Khả gật nhẹ:
-
- Tôi rất thương Thi Đình. Đã quen có nhau từng ngày, giờ chỉ nghĩ đến chuyện xa nhau, trái tim tôi đã đau đớn rồi. Chừng xa hẳn, chắc tôi khổ lắm.
- Nếu tôi đề nghị Khả Khả đóng với tôi một màn kịch để giữ Thi Đình lại cho chúng tạ Khả Khả có đồng ý không? Trố mắt Khả bảo:
-
- Tôi đóng kịch làm sao được mà ông kêu?
- Được mà, nếu Khả Khả đồng ý chắc chắn Thi Đình sẽ thuộc về mình. Tôi luôn ở bên Khả mà. Chỉ cần có một chút cố gắng là mọi vấn đề sẽ được giải quyết ngaỵ Ngần ngừ, Khả Khả nhìn Quốc hỏi nhỏ:
-
- Ông chắc rằng tôi sẽ làm được ư? Sao ông biết?
- Được, ngoài Khả Khả ra không ai có thể đóng bên tôi được. Cắn môi Khả Khả bảo:
- Vậy ông nói thử tôi nghe xem sao? Nếu khả năng tôi thực hiện được, Khả Khả không hề từ chối. Quốc choàng tay sang vai Khả kéo cô lại gần mình, anh nói nhỏ vào tai cô thật lâu. Khả Khả từ gương mặt căng thẳng đến màu ửng đỏ trên má. Cô nhích người cho xa Quốc. Đầu cúi thấp như e ngại điều gì đó. Quốc nhỏ nhẹ khuyên:
-
- Chỉ là màn kịch thôi mà. Đâu phải thật và kéo dài tháng này năm nọ mà Khả Khả phải sợ. Chỉ có cách đó là Mai Đình thôi có ý nghĩ chiếm lấy con tôi mà thôi. Khả Khả cúi đầu, cắn môi thật lâu, tiếng thở dài của Quốc trong phút chờ đợi kéo dài, xui cho cô gật đầu và bảo:
-
- Nhưng tôi vẫn ở bên nhà và đến đây như thường lệ chứ?
- Dĩ nhiên rồi. Khả Khả là vợ của "anh " trước mặt vợ chồng Mai Đình thôi. Khi Mai Đình về Mỹ, Khả Khả có cuộc sống riêng của mình. Chúng ta vẫn như xưa, tự do vẫn ở Khả Khả mà.
- Tôi sợ sự ngượng ngập của chúng mình sẽ gây chú ý cho Mai Đình....
- Cho nên ngay phút này chúng ta gặp Thi Đình hỏi xem con bé có đồng ý không? Mình sẽ tập vì Mai Đình ngày mai đến. Khả Khả, mình sang phòng Thi Đình ngay đi. Phải tận dụng thời gian mới được. Khả Khả nhăn mặt vẻ ngượng ngập. Quốc cười nắm tay cô kéo đi. Giọng anh khác hơn mọi ngày:

- Mình không là nghệ sĩ, nhưng hoàn cảnh này, muốn đạt được mục đích mình phải nhập vào vai trò giả tạo để mọi người nhìn mình tưởng như thật. Có như thế, Thi Đình mới ở mãi bên chúng ta được. Dùng dằng Khả Khả bảo:
-
- Đã bảo tôi khó nhập vai bên ông lắm mà. Vả lại, bà Tuyết hiểu lầm nữa. Nguy hại lắm ông biết không? Quốc bình thản giải thích:
-
- Khả Khả à, muốn giữ Thi Đình tôi không còn cách nào hơn nữa. Ánh Tuyết không hề yêu thương con gái tôi bằng trái tim của một người mẹ. Thi Đình cũng không chịu gần Ánh Tuyết. Nếu trước mặt Mai Đình tôi hỏi:
- Thi Đình, con chọn ai trong hai người đàn bà nay? Không cần nói tôi cũng biết Thi Đình không chịu ở với Ánh Tuyết rồi. Cho nên, ngoài Khả Khả ra, con bé không chấp nhận ai. Thì Khả Khả nói đi, không chọn "em " thì "anh " mượn ai đóng vai đó bây giờ?
- Nhưng bà Tuyết hiểu về tôi thế nào?
- Anh sẽ giải thích cho Ánh Tuyết hiểu đây là màn kịch thôi. Nếu cô ấy không hiểu và có ý không tốt với em mà chia tay với anh, chuyện đó đối với anh không thành vấn đề. Em đừng lọ Khả Khả nhìn Kiến Quốc thở dài hỏi:
-
- Sao vậy? Bà ấy thương ông lắm mà.
- Sống với một người không hiểu thì kết hôn làm gì. Chia tay có lẽ tốt cho cả hai bên hơn.
- Tôi sợ rắc rối lắm.
- Có gì? Mọi vấn đề về Ánh Tuyết để anh lo chọ Chỉ cần em cố gắng nhập vai trước Mai Đình là được. Khả Khả vẫn còn nét lo lắng trên gương mặt. Quốc nắm tay cô với vẻ tự tin:
- Anh tin rằng em sẽ thành công. Có điều....
- Điều gì? -Ngước mắt tròn xoe Khả hỏi.
- Em phải đổi "tông" phải gọi Kiến Quốc bằng "anh" ngọt ngào mới đúng cương vị một người vợ chứ. Đâu có ai gọi chồng bằng "ông" và xưng tôi nghe khô khan, như thể hai người sắp chia tay vậy. Đâu Khả Khả xưng "em" cho anh nghe xem được không? Cong môi, Khả Khả rút tay lại dùng dằng nhăn nhó:
-
- Tôi ghét.
- Sao lại ghét, anh nghe em xưng với những người trong nhà cũng ngọt lắm mà. Bộ anh không lớn tuổi hơn em sao?
- Ai tôi cũng gọi được, nhưng ông thì khó lắm. Mai tôi sẽ gọi.
- Đến luc đó em quên gọi "ông" xưng "tôi" lạnh ngắt, anh chết đứng như Từ Hải em mới vừa bụng sao?
- Thì từ từ đã. Làm như tôi là diễn viên, muốn thay đổi là được liền.
- Từ từ của em thì Mai Đình đem con gái sang bên ấy mất còn gì. Gọi "anh" em chết sao kỳ vậy?
- Tôi đâu có ưa ông hồi nào mà ngọt ngào được. Thấy cái mặt ông là tôi muốn "bịnh" rồi. Tự nhiên thân thiện vợ chồng. Tôi đâu có làm vợ hồi nào mà biết, mà có thái độ thích hợp. Ai như ông, nay dẫn cô này, mai đi Đà Lạt với cô kiả Khả Khả diễn tả bằng ánh mắt liếc, hai tay đưa lên cao xuống thấp vẻ hung hãn bực dọc. Quốc bật cười:

-
- Làm gì nói một hơi không kịp thở vậy. Em làm như anh là Thành Cát Tư Hãn, hung hăng và đụng đâu "dê" đó không bằng.
- Chứ gì nữa?
- Có gạ gẫm em chưa?
- Ai tạo cơ hội cho ông chứ? Thấy khuôn mặt "hắc ám ", hung dữ của ông đằng kia là tôi lánh rồi. Ai thèm đụng mặt mà gạ gẫm.
- Làm như anh hung thần không bằng? Cả công ty ai cũng khen giám đốc đẹp trai, cả khối nhân viên nữ đẹp mê hồn, mà ông không hề có ý thân thiện. Còn em thì chê tận cùng bằng số. Coi chừng đó, có ngày em thương anh hơn cả bà Tuyết nữa đấy nhé cô bạn.
- Chừng ấy trời sập rồi đó, chờ đi.
- Chờ ai gật đầu để kết hôn, từ đó đến nay chưa hề có. Bởi vì, anh luôn được phụ nữ yêu chiều, săn đón. Nhưng nếu với Khả Khả, anh sẵn sàng chờ em chấp nhận cho anh một chữ ký. Thật đấy.
- Nghe xưng "anh" ngọt ngào đủ biết môi ông trơn thế nào rồi, không cần giới thiệu sản phẩm nữa. Vì đây không có khách tiêu dùng đâu mà quảng cáo thấy sợ luôn. Quốc bắt gặp ánh mắt liếc ngang và gương mặt kênh kênh của Khả Khả, anh cười:
- Anh luôn dành thiện cảm cho em. Sao Khả Khả luôn tặng ánh mắt của đối thủ cho anh không vậy?
- Tại ông xứng đáng nhận ác cảm đó ở tôi. Đâu phải tự nhiên tôi khó ưa như vậy. "Có lửa khói mới bay cao " có trách là ông trách cái tính khinh người và hồ đồ của mình đấy.
- Thì anh sửa rồi.
- Nhưng tôi chưa quen sự thân thiện với ông thì sao?
- Với "anh" chứ. Ông hoài ! Bộ anh già lắm sao? Chưa đi bằng gậy mà. Môi em cũng dẻo lắm, đổi "tông " đâu phải khó khăn gì. Biết đâu một ngày nào đó:
- không những em gọi bằng "anh" thôi, mà còn gọi là "anh yêu" nữa thì sao? Khả đỏ mặt. Cô quay đi và bảo:
- Bây giờ tôi không thích đóng kịch nữa, ông lên sân khấu một mình đi. Tôi về phòng, dạy Thi Đình. Khả Khả quay đi bước nhanh. Kiến Quốc chạy theo dang hai tay ra, mắt nhìn Khả Khả cười bảo:
- Sao em hay giận vậy. Nói chơi thôi mà. Em có biết anh vừa trải qua cuộc đối mặt căng thẳng không? Chỉ có em là hiểu anh, lo lắng cho anh thôi. Khả Khả à, đừng giận anh mà. Cô đẩy Quốc xa mình vừa tầm tay, mắt ngước lên bảo:
- Nếu ông hứa với tôi một điều kiện thì tôi mới nhận. Không thì thôi.
- Anh hứa, em nói đi, miễn Khả Khả đừng bỏ cuộc là đủ. Khả Khả nhăn mặt đẩy tay Kiến Quốc đang choàng vai cô:
- Ông đứng xa ra đi, không vịn vai tôi ông chết sao vậy?
- Rồi rồi, không vịn nữa nói đị-Quốc cười xòa rút tay lại. Nhún vai Khả Khả bảo:
-
- Khi có mặt Mai Đình hay những lúc cần thiết thì ông có quyền.... gần và nắm tay tôi như.... vợ chồng. Nhưng khi không có ai thì ông không có choàng vai hay.... nói chung là thân thiết xem tôi là vợ à. Nếu ông hay âu yếm tôi.... tôi sẽ cắt đứt hợp đồng đó, ông đồng ý không? Quốc nhìn cô bật cười, hai tay chấp lại xá dài:
-
- Cô hai à, tôi xin được làm chồng cô một chíu xíu thôi. Khi Mai Đình rời khỏi cổng nhà của Kiến Quốc là tôi ký tờ ly dị ngay tức khắc. Cô muốn "cưới " ai tôi cũng "lạy" mà đưa cô sang sông cho rồi. Ai bắt cô làm "áp trại " phu nhân đâu mà sợ. Khả Khả bật cười trước sự diễn tả ấy của Quốc:
- Nói là nhớ đó. Đừng thấy tôi cười mà giỡn mặt nhạ Chừng ấy tôi phản pháo đừng nói tôi khó à.
- Được rồi cô Hai ! Nhìn cô tôi biết thế nào rồi, khỏi giới thiệu.
- Biết thì tốt. Giờ mình họp với vú và Thi Đình lại để sinh hoạt cho thống nhất. Có điều là ông không nên cho Thi Đình biết tại sao mẹ nó bỏ con gái mình.
- Sao vậy?
- Tôi không muốn tuổi thơ của Thi Đình vẩn đục. Cứ để nó nghĩ rằng mẹ đã mất đi, như thế ấn tượng hình ảnh về mẹ của tâm hồn trẻ thơ trong sáng đẹp đẽ hơn.

- Sợ trước mặt con bé Mai Đình không giấu quan hệ ấy. Vì cô ta chủ ý là muốn con gái thuộc về mình. Chừng ấy làm sao? Khả Khả cắn môi thật lâu rồi gật gù:
- Tôi có cách bắt buộc Mai Đình giấu đi thân phận mình, ông hãy tin nơi tôi.
- Khả Khả có cách gì?
- Bí mật. Chừng đối mặt với Mai Đình ông hãy biết. Kiến Quốc gật nhẹ:
- Em nên tập cách gọi giữa chúng ta cho thuần. Mọi chuyện xảy ra anh không muốn thất bại.
- Biết rồi nhắc hoài. Gọi ông bằng "anh" mập béo gì mà cứ nhắc đi nhắc lại. Để xem chừng ấy gặp "vợ nhà " tâm hồn bấn loạn. "Tình cũ không rủ cũng tới mà " tôi sợ người ngập ngừng lộn xộn không phải là tôi đâu.
- Tình cũ ai thèm, khi bên cạnh có người đẹp đa năng, đa tài như em vậy. Sợ gần em anh run mới chết chứ. Lúc đó anh đâu biết trời đất là gì nữa.
- Ừ ! Lúc đó trời mưa, thiên lôi sẽ tặng cho ông cái búa ngay tam tinh, vì cái tính "ba lăm " không bỏ của ông đó. Nói ra là biết dân 0 đàng hoàng rồi. Nếu không vì Thi Đình, tôi nhận vai "bất đắt dĩ" đó cho ông buồn à. Ở đó mà run đi, tôi đi gặp Thi Đình. Quốc đi bên cô cười thành tiếng. Qua phút đối mặt với Mai Đình, cơn giận chìm lắng bao năm bỗng sống dậy. Quốc như điên, anh muốn đập vỡ mặt thằng bạn khốn nạn ấy của mình cho thỏa lòng. Nhưng nhớ lại mình, anh dằn lòng, bay về nhà. Khả giúp anh lấy lại sự vui vẻ trong câu chuyện ấy. Cô cho anh niềm vui vô bờ về sự gặp gỡ ngày mai. Với anh, Khả Khả luôn là bà tiên hạnh phúc cho gia đình anh. Nếu không có lòng bao dung, tình thương vô bờ của cô dành cho vú và Thi Đình, thì hôm nay sự ấm êm đâu về trong căn nhà vốn ư là lạnh vắng. Nắm tay Khả xiết nhẹ, Quốc nhìn ra cổng và bảo:
- Họ tới rồi, em bình tĩnh nhạ Đừng để nét bối rối cho họ thấy điểm yếu của mình nha.
- Em biết rồi, anh yên tâm đi. Hãy giữ gương mặt anh cho tự nhiên. Để thôi chồng của Mai Đình biết anh còn lưu luyến vợ, hắn sẽ cười đấy. Kiến Quốc hít hơi, hai tay dang xa như muốn thư giãn tâm tư mình. Anh nhìn Khả Khả cười:
- Em mặc chiếc rốp này hợp quá. Giống bà chủ ghê chứ bộ. Anh mà đưa em vào công ty, thế nào cũng có anh chàng xỉu à.
- Chắc anh đó ế vợ lâu lắm. Nên thấy người từ hành tinh lạ xuống động lòng xỉu hay sợ quá mà ngất đi, điều này nên hỏi lại đã. Xe vào sân, Kiến Quốc nhìn Khả Khả cười, anh hỏi:
-
- Em không sợ sao?
- Làm gì sợ. Bộ vợ nhỏ gặp bà lớn sao mà sợ?
- Cũng gần như vậy đó. Chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Mai Đình ăn nói khéo và khôn ngoan, thông minh lắm đó. Em phải tập trung tinh thần vững vàng mới được, sơ xuất một chút là "nốc ao" đó.
- Biết rồi. Mai Đình khéo nên anh bị một vố quá nặng, tưởng ai cũng như mình sao?
- Em sao?
- Ban ngày làm gì có sao? Ra chào vợ anh đi, còn đứng đó. Nói vậy chứ Khả Khả bước theo anh ra cửa đón Mai Đình bằng nụ cười xã giao. Khả cũng không ngờ Mai Đình đẹp như vậy. So với tấm ảnh trên bàn vẫn không sao nhìn ra. Khả Khả đưa tay mời Mai Đình vào phòng khách.Mai Đình lịch sự ngã đầu chào Khả Khả. Vợ chồng cô tay trong tay bước bên nhau. Khi ngồi vào ghế, Mai Đình sững người, khi ánh mắt dừng lại khuôn ảnh ngày xưa. Nhận được cái nhìn của chồng, Mai Đình cúi đầu, mắt để yên trên bình hoa trước mặt do Khả Khả khéo léo trình bày:
-
- Mời anh chị dùng chút nước trước khi chúng ta vào chuyện. Mời chị. Nghiêng mắt sang Quốc, Khả Khả ngọt ngào nhắc:
-
- Anh, anh mời chồng chị Đình dùng nước đi anh. Mai Đình quan sát căn phòng với ánh mắt có chút vướng buồn. Khả Khả cười nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Từ lúc chị xa căn phòng này, em vẫn để cách trang trí của chị y như ý anh Quốc muốn. Dù sao chị và ba Thi Đình cũng có một khoảng thời gian ấm êm, hạnh phúc, nên em không muốn nó mất đi.
- Cô không giận à?
- Dạ, em là kẻ đến sau mà. Chuyện của chị và anh Quốc thế nào, lòng em thật không dám xen vào. Vả lại, em cứ ngỡ rằng tai nạn giao thông năm ấy trên đèo, xe cháy đi và chị mất trong phút ấy. Nên em luôn hương khói, giúp Thi Đình giữ trong lòng hình ảnh đẹp về mẹ. Bởi vì, trên đời không có ai có thể thay thế mẹ của mình được chị ạ. Mai Đình ngọt ngào lên tiếng:
-
- Cám ơn cô đã hiểu lý lẽ, và tôn trọng tình cảm thiêng liêng của mẹ con tôi. Bao năm xa cách, tôi trở về mong được đưa con theo cùng. Cô không phản đối chứ?
- Chị thật sự thương nhớ và muốn đưa Thi Đình đi theo mình à? Mai Đình dịu dàng, giọng thật ấm, mắt hướng về Khả Khả hỏi:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui