Một Thời Vụng Dại
- Tôi sẽ đưa cô đi về mà, cô xe còn đón taxi chi cho tốn kém chứ?
- không đâu, tôi đi xe nhà. Dù thế nào tôi cũng phải nói với bạn bè một tiệng Ông bảo với Thi Đình tôi sẽ đến mà. Nhất định.
- Cám ơn Khả Khả.
- Sao lại cám ơn tội Thương Thi Đình tôi đến chứ không phải vì lời thuyết phục ngọt ngào của ông mà tôi đổi ý đâu.
- Tôi hiệu Khả đến sau nhẹ Tạm biệt.
Kiến Quốc chưa kịp rời cổng, bỗng nghe chàng trai từ ngoài cho xe vào sân khẽ gọi:
- Khả Khả, ngoại bị xe đụng đưa vào cứu cấp rồi. Lên xe anh đưa em đi.
- Ngoại đi đâu mà bị tai nạn vậy?
Vẻ hốt hoảng của Khả kiến chàng trai ngập ngừng:
-
- Ngoại sang nhà thăm anh. Khả Khả, xin lỗi nha.
- Xin lỗi là xong à. Sao anh không ghé thăm ngoại suốt tuần nay, để bà nhớ anh cho xảy ra chuyện vậy ! Anh tự lo đi, đừng kéo níu em uổng công.
Hoàng nhăn mặt:
-
- Cha me đi Nha Trang rồi, đâu có ai ngoài em chứ. Khả à, la hét anh gì cũng được, nhưng em hãy đi với anh vào bệnh viện. Ngoại đang chờ em đó.
Khả quay vào trong soạn đồ mang vào cho bà vừa cằn nhằn:
-
- Anh chở ngoại đi chứ gì? Chạy như ăn cướp không bằng. Tính nào tật ấy, không biết bao giờ mới đàng hoàng.
- Thôi mà đi nhanh lên, ở đó mà cằn nhằn.
- cằn nhằn rồi sao? Một chuyện cũng Khả, một trăm chuyện cũng y vậy. Anh làm như em là người máy không bằng nữa. Còn hai đứa nhỏ chưa nấu cơm, đi học về làm sao đây !
- Để anh đến trường rước và đưa chúng đi ăn. Em vào bệnh viện lo cho ngoại đi. Dù sao em cũng chu đáo hơn anh.
- Sẵn anh lại đường Cao Thắng cho Lam Hằng và Hồng Hạnh hay em vào viện để tụi nó đừng trông. Đi ngay đi kẻo rước Quốc Hương không kịp đó.
- Anh biết rồi.
Gã cho xe xoay vòng và bay đi, trưo8'c đặt vào tay Khả số tiền lớn. Kiến Quốc lên tiếng:
- Cô lên xe tôi đưa đi, mau lên còn ngần ngừ gì nữa.
Khả lắc đầu, giọng lo lắng:
-
- Tôi còn quay về và đi nhiều chỗ lắm. Ông đưa không tiện đâu.
- Cũng được. Tôi theo cô vào bệnh viện xem bà có sao không. Nếu tình trạng khá ổn, tôi sẽ đưa Thi Đình sang đó cho con bé thăm cô, tiện hơn.
- không nên đâu. Thi Đình còn yếu mà.
Kiến Quốc vừa cho xe đi bên cạnh Khả vừa vui vẻ đáp:
-
- Chỉ cần gặp cô, biết Khả Khả không xa nó, vẩn thương Thi Đình như ngày nào, là con bé vui vẻ, ăn uống bình thường.
Khả thở dài, gật đầu vào căn dặn:
- Khi đi, ông nhớ mặc đồ ấm cho Thi Đình. Bên ngoài gío lạnh, con bé yếu đuối dễ bị cảm lắm đó.
- Tôi biết rồi. Chúng ta đi.
Khả gật gù lặng lẽ cho xe hướng về bệnh viện, Kiến Quốc thỉnh thoảng liếc về cô như muốn biết Khả đang nghĩ gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...