Một Thời Ta Đuổi Bóng

Qúy Phi vừa mở cửa xe thì nghe tiếng Hải Đông gọi từ xa với vẻ hấp tấp. Cô quay lại nhìn, chờ Hải Đông đi tới. Còn cô ta thì vừa đi vừa ngoắt rối rít: 

- Lên đây, lên đây. 

- Chị nói lên đâu? 

- Lên phòng chị đi. Cóchuyện này hay lắm. Bảo đảm Phi sẽ muốn nghe mà. 

Thấy Qúy Phi còn đứng yên như không thích, cô ta kéo bừa tay cô, lôi đi băng băng. 

- Không có thời gian giải thích đâu. Nghe rồi biết, nhanh đi để không kịp. 

Qúy Phi không chịu được kiểu lôi kéo trẻ con như thế, cô cố rút tay lại: 

- Chị buông ra đi, để em tự đi được rồi. 

Hải Đông bỏ tay cô ra, nhưng vẫn vừa đi vừa chạy: 

- Trời ơi! Nhanh lên đi. 

Lên hết cầu thang, cô đi chậm lại. Lủi theo cửa sau vào phòng. Vừa đi vừa đặt một ngón tay lên miệng, một tay chỉ xuống đôi giày cao gót của Qúy Phi: 

- Nhẹ chân, nhẹ chân thôi, im lặng tuyệt đối nhé. 

Cử chỉ của cô làm Qúy Phi tự nhiên đi thật nhẹ, gần như phải nhắc lên từng bước. Cô theo Hải Đông đến đứng sát cửa thông ra hành lang. Chưa kịp hiểu gì thì cô nghe tiếng khóc sụt sịt của Trúc Hiền. Cô sững người ngó Hải Đông. Cô nàng gật đầu ra hiệu, rồi áp tai sát cửa lắng nghe. 

Nghe lén chuyện người ta thật chẳng hay ho gì. Nhưng Qúy Phi tò mò quá nên cũng đứng im. Không biết chuyện gì mà Trúc Hiền khóc lâu vậy, mà khóc với ai mới được chứ. Chẳng lẽ khóc một mình? 


Một lát sau, Trúc Hiền lên tiếng: 

- Em biết em có lỗi là đã không thành thật. Nhưng lúc đó em chưa xác định được tình cảm của mình. Bây giờ em biết người mà em cần không phải là anh ta. Nếu anh cố chấp thì rồi anh sẽ hối hận. 

- Anh sẽ không hối hận quyết định của mình. 

"Ôi Trần Nghiêm đã biết chuyện rồi" Qúy Phi suýt kêu lên. Cô đưa mắt nhìn Hải Đông. Nhưng cô ta đang dán mắt vào khe ổ khóa. Thế là cô lại đứng yên. 

Thật lạ, giọng của Trần Nghiêm rất trầm tĩnh nhẹ nhàng nữa. Có nghĩa là anh không tức giận. Đúng là con người ôn hòa. 

Hình như họ về rồi. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Qúy Phi định đi ra thì tiếng Trần Nghiêm lại vang lên: 

- Điều mà anh cần nhất trong mối quan hệ là sự thành thật. Còn em thì xem nhẹ nó quá. Nếu mà hôm qua anh và anh ta không chạm trán nhau thì em có nói thật với anh không? 

- Em sẽ nói. 

- Không, em sẽ tiếp tục im lặng để nhận những ưu ái của hai người, không cần biết có xúc phạm đến người khác không. 

Trúc Hiền thút thít: 

- Anh trách em không thành thật, nhưng anh có hiểu sự thiệt thòi của em không? Con trai không được người này thì có người khác. Còn con gái thì chỉ có thể thụ động chờ. Ai biết được người nào tốt hơn chứ. 

- Anh không ngờ tư tưởng em còn ấu trỉ như vậy. Em cho rằng con trai không thiệt thòi, cho nên em có quyền đùa giỡn với tình cảm của người khác hay sao? 

- Em không đùa giỡn, em phân vân. 

- Anh không hiểu em vô tư, hay cố tình không nhận ra sự ích kỷ của em. Trong đời anh sợ nhất ở một người là sự ích kỷ. Nhất là tính ích kỷ trong tình cảm vì nó làm người khác đau khổ đến vô tận, có lẽ nói ra em cũng không hiểu đâu. 

Qúy Phi chợt quay đầu lại, thở dài. Chắc chắn Trúc Hiền sẽ không hiểu sâu sắc câu nói đó. Chỉ có cô mới hiểu được nỗi lòng của Trần Nghiêm. 

Khi anh nói ra, cô mới thấy hết tầm quan trọng của sự việc. Việc làm của Trúc Hiền đúng là ích kỷ. Chỉ biết nghĩ tới mình, không cần biết cái đau của người khác. 

May là Thiên Vũ không hề thật lòng với cô, còn Trần Nghiêm … chắc sẽ bị đau sâu sắc lắm. Thậm chí có thể mất hết niềm tin ở con gái. 

Tự nhiên cô tội nghiệp anh vô cùng. Và sẵn sàng tha thứ về việc anh đã coi thường tình cảm của cô. 

Vậy mà Trúc Hiền không hiểu điều đó, cô nàmg nói như thanh minh: 

- Em chỉ sợ em chọn sai, chứ không phải ích kỷ. 

- Em có quyền sợ, có quyền chọn lựa. Nhưng tại sao không chọn sự thành thật, tại sao không nói với anh. Em đã làm cho anh nghĩ, anh là người quan trọng nhất đối với em. Có lẽ Thiên Vũ cũng tưởng như vậy. 

"Anh ta chả tưởng gì cả, chỉ có anh là đồ ngốc thôi." Qúy Phi muốn la lên, nhưng cô ghìm lại một cách ấm ức. Nếu được nói thẳng hết những gì mình biết và mình nghĩ thì sung sướng biết bao. 

Nhưng sau này, cô hiểu rằng, không phải bất cứ điều gì muốn đều được phép làm. Nếu không muốn rước họa vào thân. 

Ngoài kia Trúc Hiền nói như nài nỉ: 

- Anh có thể cho em một thời gian để thử thách không? Đừng dứt khoát thẳng thừng như vậy, em đau khổ lắm. 


- Anh không phải là người kiên nhẫn, và có lẽ cũng không biết vị tha. 

- Em xin thề là sẽ dứt khoát với anh ta. Em nhận ra rằng anh ta không phải là mẫu người nghiêm chỉnh. 

- Đó là chuyện của em. Em chọn hay từ chối anh ta, hãy dựa vào tình cảm của em, đừng vì anh. Anh rút lui và không muốn bị phiền phức. 

- Anh có phải là đá không hở anh Nghiêm? Tình cảm mà anh có thể dứt khoát nhẹ nhàng vậy sao? 

- Có lẽ nó chưa đủ lớn để anh đau khổ. Em hãy thanh thản mà nghĩ rằng đó chỉ là một người thoáng đi qua đời mình, đừng để nuối tiếc dằn vặt, sẽ nặng nề lắm. 

Trúc Hiền vẫn cố hỏi tới cùng: 

- Em muốn biết, anh đã yêu em chưa? Hay chỉ có cảm mến, hãy nói thật đi, em xin anh. 

Trần Nghiêm buông một tiếng cười: 

- Em cần biết chuyện đó làm gì? 

- Em muốn biết mức độ tình cảm của anh, nói đi mà anh. 

- Khi chia tay, thì đừng quan tâm làm gì tình cảm dành cho mình. Nó không làm em nhẹ nhàng hơn đâu. 

Trúc Hiền lại bắt đầu sụt sịt: 

- Em biết anh hận em lắm, nhưng … 

Trần Nghiêm ngắt lời: 

- Không quá mức như em nghĩ đâu. Và nếu em có hối hận vì làm anh khổ thì em có thể thanh thản rằng em không gây ra tội lỗi gì cả. 

- Nói thế có nghĩa là anh không yêu em. Đúng hơn là tình cảm chưa sâu sắc. 

Trần Nghiêm vẫn không chịu nói dứt khoát: 


- Em tìm hiểu làm gì? Đã chia tay thì không nên biết điều đó. 

Anh im lặng một lát, rồi nói cứng rắn: 

- Tính anh không thích lập lờ. Cái gì đã quyết định rồi, anh sẽ không còn vướng bận nữa. Em hãy dứt khoát tư tưởng đi. Đừng hy vọng gì ở anh nữa. Cũng đừng níu kéo, anh không thích bị phiền. 

- Đừng rạch ròi như thế, anh Nghiêm. Tình cảm không thể nói cắt là cắt, anh cho em thời gian chuộc lại được không anh? 

- Có thể em chưa hiểu hết việc làm của em. Còn anh thì hiểu rất rõ mình cần cái gì. Anh suy nghĩ rất nhiều và khi chọn một quyết định thì anh không muốn bị lay chuyển. 

Ở bên ngoài, Trúc Hiền vẫn kiên nhẫn năn nỉ. Nhưng Trần Nghiêm chỉ lặng thinh. Qúy Phi lẳng lặng rời chỗ cửa, đi chậm chạp xuống sân. Nếu không phải là nghe lén, thì hẳn cô đã khuyên Trúc Hiền hãy bỏ về. Năn nỉ anh ta chỉ là vô ích. 

Tính anh ta là thế. Mọi chuyện đều thẳng tắp. Không có sự yếu mềm hay phân vân yếu đuối. Cũng như cô trước đây, anh ta tìm mọi cách tránh cô, tránh một cách dứt khoát. Không thoáng chút mềm lòng trước sự thành thật của người khác. 

Thật ra anh cũng thuộc dạng ích kỷ. Anh ta không làm khổ người khác bằng cách phản bội như ba cô. Mà đẩy người ta vào chỗ tuyệt vọng, bằng chính sự khép kín của mình. 

Qúy Phi đang chìm trong suy nghĩ thì chợt bị giật nẩy mình vì cái vỗ vai của Hải Đông. Cô nổi sùng muốn hét lên, nhưng chỉ im lặng xoa chỗ đau. Hải Đông không để ý cử chỉ thô bạo của mình, cô ta cười khinh khích: 

- Kết quả thật là đẹp mắt phải không? Em nói với anh Nghiêm phải không? 

- Em không rảnh mà chõ mũi vào chuyện người khác. 

Nếu là lúc khác thì cách nói châm chích đó đã làm Hải Đông nổi cơn tam bành. Nhưng đang khoái chí quá, nên cô không để ý chuyện nhỏ nhặt. Cô ta cười tinh quái: 

- Em không nói thì ai nói? 

- Họ đã chạm trán nhau ở đâu đó. Lúc nãy chị nghe rồi mà. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận