“Lạc tổng đang ngồi chờ ngài trong phòng làm việc!”
Ôn Hạo Hiên nâng mày, vì tinh thần tốt nên hắn đi sớm hơn mọi ngày, bây giờ còn chưa đến bảy rưỡi, tên hồ ly này đến để làm gì?
Bước vào phòng làm việc, Lạc Di Nhiên ngả ngớn nằm chềnh ềnh ở sofa, dáng người cao ráo, cặp chân dài chỉ có thể miễn cưỡng vắt vẻo trên thành ghế.
“Làm chủ tịch của công ty giải trí nhàn hạ thế sao? Ngày dạo chơi như vậy cũng được?”
Ôn Hạo Hiên như cũ lên tiếng cằn nhằn, còn Lạc Di Nhiên chưa từng để vào tai.
Anh không phải là người đi quá giới hạn, thân với Ôn Hạo Hiên từ bé anh hiểu rõ hắn hơn bao giờ hết, mồm thì phàn nàn vậy thôi nhưng vẫn luôn dung túng tính khí của anh.
Khi Ôn Hạo Hiên mất, hai người bạn của hắn Lạc Di Nhiên và Isora là chỗ dựa vững chắc cho Mộng Dao Y cho nên đối với tình bạn này hắn càng trân trọng hơn.
“Đến giờ cậu vẫn chưa biết mình gây ra sự việc gì à? Người khác không biết nhưng tôi sợ Mộng Dao Y đang khinh bỉ chửi cậu là tra nam đấy!”
Chỉ trong một đêm thôi, mà cánh báo chí đã thêu dệt Ôn Hạo Hiên và minh tinh nào đó kết hôn bí mật rồi, tiếng lành thì không thấy, điều tiếng thì len lỏi khắp ngõ ngách trong nhà rồi, còn cái tên đầu gỗ lạc hậu kia chẳng lẽ phải để người ta đồn mình sinh con rồi mới muốn biết hay gì?
Cái tên Mộng Dao Y đã chạm đến dây thần kinh, hắn nhạy cảm nhíu mày: “Nói rõ ràng!”
“Sau lưng thì bày tỏ với người chị, trước mặt thì hẹn hò với cô em.
Ôn Hạo Hiên cả nước đang đồn cậu kết hôn với Nabi đó, sắp tới tôi sợ ‘đứa con tin đồn’ của hai người đang đi học rồi ấy!”
Lạc Di Nhiên vứt vài bài báo lên trước mặt Ôn Hạo Hiên, không biết vô cớ gì mà ảnh của hắn và đứa con gái vô liêm sỉ kia lại được ghép cạnh nhau.
Chuyện nực cười gì đây?
Thay vì tức giận, Ôn Hạo Hiên sợ đến xanh mặt.
“Y Y…biết chưa?”
“Hỏi thừa, cậu đừng có kiêu ngạo bản thân mình *bạo hồng, Mộng Dao Y còn *hắc hồng kia kìa, tất cả các fan của Nabi đều đòi cho nhà cô ta sáng nhất đấy!”
*Bạo hồng: Trở nên nổi tiếng, phủ sóng diện rộng.
*Hắc hồng: Nổi tiếng bằng scandal.
Ôn Hạo Hiên lên mạng đọc từng tin một, mỗi một bài báo đều như xăng rưới lên mồi lửa, có những bình luận không nể nang chửi bới cô, có những bình luận hoang tưởng viết về hắn, chúc phúc cho đôi kim đồng ngọc nữ?
Ôn Hạo Hiên lúc chết bất đắc kỳ tử còn không cảm thấy phẫn nộ như lúc này.
“Thôi đủ rồi, đừng đọc nữa, chuyện là như thế đó!”
Lạc Di Nhiên tặc lưỡi ngăn lại, khuôn mặt của Ôn Hạo Hiên lúc xanh rồi lại đỏ, biểu tình cứ như muốn đồ sát cả thế giới ngoài kia vậy.
Ôn Hạo Hiên mở ngăn kéo lôi ra một bao thuốc, châm lửa hít một hơi sâu, vòng khói nặng nề xuất hiện trong không khí, đây là điếu thuốc đầu tiên hắn hút kể từ khi trọng sinh.
Đêm tân hôn của hắn và Mộng Dao Y, hắn đã hút hết gần bao, mặc dù không phải là kẻ nghiện thuốc, có lẽ một phần là do tâm trạng phiền muộn.
Hắn vẫn nhớ biểu cảm của người con gái đó khi hắn hôi nồng mùi, vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn cam chịu cố tỏ ra không việc gì, không lấy một lời phàn nàn cũng không bỏ ra ngoài.
Cô ấy thực sự rất ghét mùi thuốc lá.
Ôn Hạo Hiên chỉ rít một hơi, sau đó để mặc điếu thuốc tự cháy, đến khi chạm vào da thịt mới buông xuống, hắn bật cười đầy xót xa.
Thằng rác rưởi như tôi lấy tư cách nào làm tổn thương em hết lần này rồi đến lần khác chứ!
Thời gian có quay lại, hiện diện của hắn có ở đây, thì đối với cô thì hắn đã không còn mấy ảnh hưởng rồi, trước sau như một là kẻ bất lực, vô dụng chẳng thể cho cô điều gì.
“Mộng tổng đã đi làm chưa?” Lan Yên Nhi sốt sắng hỏi thư kí, cuối cùng nhận về cái lắc đầu của đối phương.
Sáng nay cô nhận được tin nhắn của Mộng tổng vắng mặt nửa buổi, giờ đã đầu giờ chiều rồi, sếp lớn vẫn chưa thấy mặt mũi, gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Khâu sản xuất vẫn tiếp tục làm việc, nhưng về bộ phận công chúng, bán hàng đang bù đầu xám mặt.
Lúc nước sôi lửa bỏng này lại gặp tình cảnh rắn mất đầu, Lan Yên Nhi ảo não không thôi buộc miệng nói: “Không biết Mộng tổng đang suy nghĩ gì trong đầu nữa!”
“Nghĩ cảm hứng cho BST xuân hè sắp tới chăng?”
“Ối má ơi!” Lan Yên Nhi giật nảy mình, quay ra.
“Em nhuộm tóc nữa hả? Đừng nói em vắng mặt nửa buổi là đi nhuộm tóc đấy nhé?”
“Đẹp không?” Mộng Dao Y hất hất xoay xoay mái tóc màu nâu cam cháy của mình.
Ánh nâu dịu dàng, kết hợp kiểu xoăn lơi, đem cô chuyển hướng sang một phong cách hoàn toàn sang chảnh mỹ miều lúc trước.
Ngoại hình này pha một chút cổ điển tinh tế hoà lẫn với thịnh hành tươi sáng.
Theo xu hướng nhưng không nhạt nhoà, nhàm chán.
Thay đổi phong cách, khiến tâm của Mộng Dao Y cũng được gột rửa, cảm thấy phấn chấn, thích thú nhiều hơn.
Lan Yên Nhi bất lực trước biểu hiện ‘tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến’ của Mộng Dao Y.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chị cũng biết chúng ta đang nắm giữ lá bài quyết định mà!”
Mộng Dao Y khích lệ trợ lý của mình, việc ngả bài không thể hấp tấp được mà phải chờ thời cơ, chiếc váy thị phi đó rồi cuối cùng cũng sẽ là sản phẩm được tiêu thụ nhiều nhất trong quý cho mà xem.
Lan Yên Nhi chỉ là bộ phận trợ lý thiết kế, việc điều hành một thương hiệu, một công ty không đến lượt cô xen vào, chỉ là cô không khỏi lo xa.
Ôn Hạo Hiên nhận được tin nhắn từ Lan Yên Nhi, chỉ gửi đến hai bức ảnh, tâm trạng nặng nề như trút được một nửa, giống như được tiêm thuốc an thần liều mạnh, hắn gượng cười ngắm nhìn đầy dịu dàng.
Là ảnh của Mộng Dao Y, một cái là chụp ở góc nghiêng trông như chụp trộm, cái thứ hai thì cô phát hiện ra may ảnh liền quay ra nhìn thẳng hoạt bát mà cong môi cười giơ tay chữ V.
Cô ấy có màu tóc mới rồi.
Thật xinh đẹp…
Cảm ơn tạo hoá đã tạo ra người con gái này.
Ôn Hạo Hiên dứt khoát nhấc gọi máy bàn, âm giọng toả ra sự lạnh lẽo chết người: “Gọi tất cả mọi người ở bộ phận quan hệ công chúng lên đây!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...