" Tiểu Miên nhi, đệ biết không, ông ta lại đến rồi, phái người đến giám sát chúng ta. Cũng may, ta đã nhốt bọn chúng vào nhà giam hết rồi. Chắc chắn bọn chúng sẽ không quấy rối chúng ta được nữa."
" À, ta tìm thấy đan dược cấp tám Tuyết Vãn Sinh rồi. Nhưng... ta không thể dùng linh lực...", giọng Đổng Tuyết nhỏ dần, ánh lên được sự bất lực đến tận cùng.
Đã có đan dược, nhưng lại không thể giúp Đổng Miên chữa trị. Kẻ làm ca ca như y, thật sự có phải là vô dụng lắm không?
" Còn chuyện này nữa, đệ biết không, ca gặp được một nam nhân, hắn bảo yêu ta, viên đan dược cũng là hắn đi giành lại để đưa cho ca. Hắn còn bảo, miễn là thứ ta muốn, hắn sẽ lấy về."
" Cả miếng ngọc bội này nữa.", Đổng Tuyết tháo ngọc bội vắt trên hông ra, đưa đến trước mặt Đổng Miên, nói: " Đệ thấy không, dựa theo kiểu cách cùng chất liệu, miếng ngọc ngày chắc chắn không đơn giản chỉ là một miếng ngọc bình thường nhỉ?"
" Hắn rất tốt với ca... tuy chỉ mới gặp hắn thôi. Nhưng ca cảm thấy, hắn đã gặp ca rất lâu từ trước đây rồi. Chỉ là ca không thể nhớ nỗi, đã gặp hắn khi nào."
" Tuy là rất tốt... nhưng mà ca vẫn không thể đáp lại được... ca vẫn còn có việc chưa làm xong... hoặc cũng có thể nói là ca... không dám...", Đổng Tuyết không nói hết câu, nước mắt liền lăn dài trên má, tí tách rơi xuống sàn.
Đổng Tuyết cầm tay Đổng Miên áp lên má mình, thủ thỉ: " Tiểu Miên nhi, ca nên làm gì đây?"
Đổng Tuyết nói rất nhiều, nhưng Đổng Miên lại chẳng hồi đáp lại y, y cũng không biết Đổng Miên có nghe thấy lời mình nói không. Nhưng khi nói ra được hết mọi thứ trong lòng, Đổng Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
" Mai ca lại đến thăm đệ.", Đổng Tuyết đứng lên, cũng đeo lại ngọc bội lên hông mình, sau đó đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, vừa trở tay khép cửa lại, Đổng Tuyết liền cảm thấy có chút choáng váng. Cả người y liền xiêu vẹo, Nam Sát đứng cạnh đó liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
" Đổng công tử, ngài không sao chứ?"
Đổng Tuyết phẩy tay, cười cười: " có lẽ đi đường dài, lại không được nghĩ ngơi nên ta có hơi mệt, không sao."
Đổng Tuyết đi xuống lầu, vừa đi vừa hỏi: " Nhìn ngươi quen quen, có phải là một trong Tứ Sát Hành Thiên không?"
" Vâng!", Nam Sát đáp.
" Ngươi tên gì ấy nhỉ?"
" Thuộc hạ vốn không có tên, được cung chủ gọi hai từ Nam Sát thôi ạ!"
" Nam Sát? Cũng không tệ.", Đổng Tuyết cười nhẹ.
Nam Sát vừa vặn thấy được, liền luống cuống cúi đầu, hai má khẽ ửng đỏ.
Cung chủ phu nhân quả thật rất đẹp, đẹp đến độ cậu không dám nhìn thẳng. Chỉ một nụ cười mỉm thôi đã có thể khuynh thành đến thế rồi.
Thảo nào cung chủ lại mê mệt lấy y như vậy.
" Nếu Trì Ngân đã phái ngươi theo ta, có lẽ ta có thể dùng ngươi được.", Đổng Tuyết im lặng một lúc, rồi bất thình lình lên tiếng.
" Thuộc hạ được hạ lệnh, mệnh lệnh của Đổng công tử cũng chính là mệnh lệnh của cung chủ. Vậy nên Đổng công tử cứ tùy ý sai bảo."
Đổng Tuyết bỗng dưng đứng khựng lại, sau đó quay người: " Vậy ngươi cõng ta về lâu phía Tây đi. Chân ta..."
Ngập ngừng một lát, Đổng Tuyết lại tiếp: " Chân ta từ nhỏ đã không được khỏe."
Nam Sát không dám nửa phần chậm chạp, liền tiến lên trước Đổng Tuyết ngồi xuống, đưa lưng về phía y.
Đổng Tuyết nhẹ nhàng leo lên lưng Nam Sát, cả hai nhanh chóng đến lầu phía Tây.
Nam Sát dùng khinh công, vậy nên chẳng mất bao lâu đã đến được phòng của Đổng Tuyết.
Đổng Tuyết bước xuống khỏi lưng Nam Sát, dùng tay chỉnh lại vạt áo hơi lệch, nói: " ngươi nghỉ ngơi đi, phòng của ngươi nằm ở bên phải, cách đây một phòng. Mọi thứ trong đó ngươi cứ tự nhiên sử dụng. Có gì ta sẽ gọi ngươi sau."
Nam Sát đáp: " Thuộc hạ đã rõ!"
Đổng Tuyết liền bước vào phòng, y đi lại bàn ngọc được đặt ở góc phòng mà ngồi xuống. Nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng, không hề gây ra tiếng động nào.
Đổng Tuyết mệt mỏi nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, tầm mắt y bất chợt va vào miếng ngọc bội được vắt bên hông.
Đổng Tuyết đưa tay vuốt nhẹ lên miếng ngọc. Bất tri bất giác lại nhớ đến Hiên Trì Ngân.
Hiên Trì Ngân đối với y rất tốt, tuy chỉ gặp nhau có mấy ngày, nhưng Hiên Trì Ngân đem lại cho y cảm giác rất khác biệt.
Hắn từng bảo hắn gặp y rất lâu về trước, nhưng nói thật, y chẳng nhớ nỗi mình đã gặp Hiên Trì Ngân khi nào. Phải chăng y đã bỏ lỡ mất một chi tiết nào đó?
Đổng Tuyết đưa tay xoa trán, cố nhớ lại xem bản thân trong quá khứ có từng gặp ai giống Hiên Trì Ngân không.
Nhưng càng suy nghĩ, đầu óc Đổng Tuyết lại càng trống rỗng.
Y quả thật không thể nhớ nỗi.
[ Cốc cốc ]
" Bẩm lâu chủ, nước ấm đã được nấu xong rồi ạ.", một hạ nhân đứng ngoài cửa, lên tiếng nói.
" Ta biết rồi."
Đổng Tuyết đưa tay day trán, sau đó đứng dậy, ôm tâm trạng nặng nề mà đi tắm.
Nếu đã không thể nhớ ra ngay lập tức, vậy thì cứ từ từ xem sao.
" Ngươi nghe nói gì chưa, Yến An Vương một tháng sau sẽ tuyển vương phi đấy.", một người ngồi trong quán trà, hướng những người ngồi cùng bàn, nói.
" Ta cũng có biết, tờ thông báo được dán khắp nơi rồi còn gì.", một người khác chen vào.
" Nói thật, vị vương gia này quả thật là được sủng ái. Nếu không, hoàng thượng cũng không nhất thiết phải làm rầm rộ như vậy. Dù sao cũng chỉ là nạp vương phi thôi mà.", người bên phải nhấp một ngụm trà, lên tiếng nhận xét.
" Phải phải, chính là ý này, ta cũng định nói như vậy.", người ban đầu liền vỗ đùi, nhanh nhẩu đáp.
Lúc này, Đổng Tuyết một thân lam y thoát tục, đeo mạng che mặt màu trắng đang đứng trước một tiệm trang sức. Trên tay y cầm một cây trâm chạm khắc hình hồ điệp đính thạch anh mà ngắm nghía. Sau đó đưa tiền cho chủ sạp.
Sạp bán trang sức nằm cạnh quán trà, vậy nên câu chuyện vừa rồi, Đổng Tuyết dĩ nhiên nghe không sót chữ nào.
Lý Dực Ngụy nạp thê sao?
Ha, nhanh không nhanh, chậm không chậm, cuối cùng chuyện này cũng đến.
" Lý Dực Ngụy nạp thê, đây có lẽ là đang thông báo chuyện vui nhỉ?", Đổng Tuyết hướng người đang đứng sau lưng y, hỏi bâng quơ.
Nam Sát đang cầm ô che cho Đổng Tuyết, khó hiểu nhìn y: " Ý của ngài là...?"
Đổng Tuyết nhét cây trâm vào ống tay áo, quay người bước đi: " Không có gì đâu, đi thôi."
Vừa dứt câu, ánh mắt Đổng Tuyết liền trở nên sắc lạnh, đáy mắt hiện ra sự hận ý ngút trời không hề che giấu.
Lý Dực Ngụy tuyển thê, y dĩ nhiên phải gửi quà chúc mừng cho hắn rồi.
.......
Trở về tới Huyết Mộ lâu, Đổng Tuyết lại nghe được Lâm tổng quản bẩm báo về đám Lương Kì.
" Đòi gặp ta sao?", Đổng Tuyết hỏi.
Lâm tổng quản nhăn mày nói: " Vâng, sáng giờ bọn họ cứ làm ầm ĩ lên. Nói nếu người không chịu tới gặp thì hắn sẽ tự vẫn ngay."
" Ha.", Đổng Tuyết nhếch mép cười khinh, y đưa tay tháo mạng che mặt ra, đưa cho Nam Sát đứng cạnh mình, nói: " Lấy tận cái chết ra uy hiếp ta?"
Lâm tổng quản e dè: " Thuộc hạ cũng thật không biết phải làm sao."
" Sao trăng gì nữa, dĩ nhiên phải đi gặp để "trấn an" con chó nhỏ rồi.", Đổng Tuyết mỉm cười.
Thật ra, việc Lương Kì chết hay sống chẳng liên quan gì đến Đổng Tuyết cả. Nhưng mà Lương Kì hiện tại là người giám sát được đích thân hoàng thượng phái đến. Nếu gã chết lúc này thì quả thật khó mà tránh khỏi hiềm nghi.
Đổng Tuyết cùng Nam Sát đi đến nhà lao của Huyết Mộ lâu.
Nhà lao được xây dưới lồng đất, ngay dưới tòa phía Nam. Đường đi không hề xa, chẳng mấy chốc cả hai đã tới nơi.
Lương Kì vừa nhìn thấy Đổng Tuyết liền nhanh chóng lao đến. Nhưng vì đang bị giam, nên gã đã bị chặn lại sau song sắt.
...***...
...***...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...