Một Thoáng Kinh Hồng Muôn Đời Luân Hãm

Giác Tân Minh Thụy lườm Mộ Khấu, ông ta lập tức câm miệng không dám nhiều lời.

Hiên Trì Ngân bên này liếc Mộ Khấu một cái rồi mới mở miệng: "cũng không có gì, chỉ là Mộ phó viện đây không chỉ cướp đồ của Thất Sát cung, thậm chí còn ra tay đả thương người của ta. Viện trưởng nói xem ta nên làm thế nào đây?"

" Chuyện này là thật sao?", Giác Tân Minh Thụy nhìn sang Mộ Khấu đứng ngay bên phải mình, hỏi.

Mộ Khấu bị hỏi tới, liền hơi cúi đầu: " chuyện này... Chuyện ta đả thương người của hắn là thật, nhưng còn về cướp đồ. Chỉ có hai viên đan dược, dựa vào đâu Thất Sát cung lấy hết?"

" Căn bản nếu ngươi không ra tay với y thì viên đan dược kia ngươi nghĩ mình lấy được sao?", hắc khí quanh thân Hiên Trì Ngân liền bộc phát.

Bạch y của Hiên Trì Ngân cũng bị hắc khí làm cho tung bay, hai màu trắng đen vốn không hòa hợp nhưng lại đồng loạt xuất hiện trên người Hiên Trì Ngân, mang lại cho người ta cảm giác quái dị không dễ chịu.

Giác Tân Minh Thụy nhìn sang Hiên Trì Ngân, "y" trong miệng Hiên Trì Ngân là ai?

Quan trọng đến thế nào mà khiến Hiên Trì Ngân tức giận đến vậy?

Giác Tân Minh Thụy liền trầm ổn lên tiếng: " vậy nếu như hôm nay ta giao trả viên đan dược kia, thì mọi chuyện sẽ giải quyết xong đúng chứ?"

Hiên Trì Ngân cười lạnh: " ha, dĩ nhiên là không. Chuyện nào ra chuyện đó chứ, lấy lại đồ là một chuyện, nhưng việc ông ta đả thương người của ta, đâu thể cho qua được đúng không Giác viện trưởng?"

Mộ Khấu cả người phút chốc liền rét run. Mộ Thanh Hà không kìm được liền nói: " Hiên cung chủ, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

" Không có gì khó cả, có hai cách, một, Mộ phó viện chỉ cần dùng mười phần công lực tự đánh mình một cái, nhớ, phải dùng lực gấp đôi hôm kia ngươi đả thương y.", Hiên Trì Ngân quét mắt sáng Mộ Thanh Hà, đôi con ngươi đỏ rực nhìn thẳng vào nàng khiến cả người nàng không rét mà run.

" Ngươi... Vậy còn cách thứ hai là gì?", Lý Niên Ngọc nghiến răng hỏi.

" Cách hai còn đơn giản hơn.", Hiên Trì Ngân cười lạnh, sát khí liền lóe lên dưới đáy mắt, gằn giọng nói: " Mộ phó viện đấu với ta một trận, nếu ông thắng, ta hứa sẽ không truy cứu, những tổn thất hôm nay ta gây ra cho Tịnh Lạc học viện sẽ được bồi thường gấp đôi, thậm chí ta còn sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông. Ngược lại, nếu ta thắng, thứ ta muốn, chính là mạng của ông!"


Giác Tân Minh Thụy khựng lại động tác vuốt râu của mình, Mộ Khấu, Mộ Thanh Hà, Thuần Hạ Lam, Lý Niên Ngọc cùng các chấp quản sự khác sắc mặt liền ngưng trọng.

Mộ Thanh Hà không kìm được run rẩy.

Hiên Trì Ngân là ai chứ, hắn nói được chắc chắn làm được, tu vi của hắn hoàn toàn bị Hắc Dực Ngục kỳ bí pháp che lấp, không thể nhìn ra được hắn đang ở cảnh giới nào.

Tuy nhiên, nếu đã không nắm chắc phần thắng, liệu hắn sẽ đưa ra lời nói ngông cuồng như vậy sao? Thậm chí bây giờ, Hắc Dực Ngục kỳ bí pháp cũng không biết đã được hắn luyện đến bậc nào.

Nếu đã là bậc năm, đừng nói Giác Tân Minh Thụy đã sắp phi thăng, ai cũng sẽ bị hắn rút cạn sinh lực mà thôi.

Cả phụ thân nàng, không cần ra tay cũng biết đã bại.

" Mộ phó viện, mời lựa chọn!", Hiên Trì Ngân cười như không cười nói.

Mộ Khấu cắn răng nhìn Hiên Trì Ngân. Bây giờ so về thực lực, ông và Hiên Trì Ngân ngang tài ngang sức với nhau, chưa biết được ai sẽ hơn ai. Nhưng mà thật sự không rõ Hiên Trì Ngân đã tu luyện bí pháp Hắc Dực Ngục Kỳ tới cấp bậc nào rồi.

Nếu là bậc năm, chắc chắn sẽ rất khó đối phó, phần thiệt dĩ nhiên thuộc về ông.

" Này, các ngươi nói xem, Mộ tôn trưởng sẽ chọn phương án hai đúng không?"

" Ừ, với thực lực của Mộ tôn trưởng, không thể nào để Hiên cung chủ được hời như vậy được!"

Giọng bàn luận của một đệ tử ngoại môn phát ra, tuy bọn chúng nói rất nhỏ, nhưng đối với cảnh giới của những người ở đây đều nghe rõ như ban ngày.

Hiên Trì Ngân vẫn bình tĩnh nhìn Mộ Khấu.

Mộ Khấu liếc trái liếc phải, cảnh cáo đám người đang bàn luận kia. Bọn họ liền sợ hãi mà im miệng.


Sau khi không gian đã im lặng, lúc này Mộ Khấu mới lên tiếng: " Hiên cung chủ, mời đi theo ta."

Mộ Khấu nói xong liền quay lưng dẫn đường, Hiên Trì Ngân rũ mắt bước theo.

Chỉ một lát sau, cả hai đã có mặt trên võ đài của Tịnh Lạc học viện. Mộ Khấu cùng Hiên Trì Ngân đứng đối diện nhau, bên dưới võ đài là các đệ tử cùng các chấp quản sự căng thẳng dõi mắt nhìn.

Giác Tân Minh Thuỵ đứng gần võ đài nhất, ông nói: “ Hiên cung chủ, trận đấu này vốn không nên lấy tính mạng ra đặt cược. Ta mong Hiên cung chủ sẽ nương tay.”

Hiên Trì Ngân liếc mắt nhìn Giác Tân Minh Thuỵ, cất giọng trầm trầm: “ Vậy Giác viện trưởng muốn thế nào? Vốn dĩ hôm nay ta dến đây không chỉ đơn giản là đòi đồ, ngài là người rõ hơn ai hết mà?”

“ Dĩ nhiên ta biết. Mộ phó viện đã đả thương người của Hiên cung chủ, vậy nên dĩ nhiên ta không thể cầu tình giúp hắn được. Tuy nhiên hắn cũng là phó viện của Tịnh Lạc học viện, nên ta mong Hiên cung chủ sẽ nể mặt ta mà ra một cái giá khác.”

Hiên Trì Ngân chấp hai tay ra sau lưng, mất kiên nhẫn nhìn Giác Tân Minh Thuỵ, hắc khí lúc này đã nhè nhẹ thoát ra xung quanh người của Hiên Trì Ngân, đôi mắt đỏ của hắn khẽ loé sáng.

“ Được ta hứa với ngài sẽ giữ lại cái mạng của ông ta.”, Hiên Trì Ngân đưa tay rút Bạc Nguyệt ra, chia mũi kiếm về phía Mộ Khấu: “ Đừng phí thời gian của ta nữa, chúng ta bắt đầu luôn đi!”

Vừa dứt lời, không đợi ai hô bắt đầu, Hiên Trì Ngân liền cầm kiếm phóng về phía của Mộ Khấu, hắc khí quanh người hắn liền nhanh chóng bộc phát mạnh mẽ.

Những người đứng dưới đài cũng bị ảnh hưởng vội nâng tay che mắt lại. Đất đá xung quanh cũng lộc cộc mà rung chuyển.

Giác Tân Minh Thuỵ trừng mắt nhìn diễn biến trên đài. Vạt áo màu lam nhạt tung bay vì hắc khí dữ dội kia.

Bàn tay của ông lúc này đã dồn nội lực, chỉ cần Hiên Trì Ngân ra tay muốn lấy mạng của Mộ Khấu, ông liền sẽ lấy mạng của hắn.

Rất nhanh sau đó hắc khí nhanh chóng tản đi, tình hình trên đài lúc này dần yên tĩnh trở lại.

Mộ Thanh Hà vội ngẩn mặt nhìn lên đài.


Lúc này ở trên võ đài, Hiên Trì Ngân nhẹ nhàng nhảy lùi ra sau, Bạc Nguyệt đã được hắn tra vào vỏ từ lúc nào.

Mộ Khấu phía đối diện hai mắt trân trân nhìn Hiên Trì Ngân.

Hiên Trì Ngân lạnh lùng giơ tay lên, trên tay hắn lúc này là một viên nội đan màu vàng nhạt dính tơ máu không ngừng toả ra linh lực.

"Rắc" một tiếng Hiên Trì Ngân đã dễ dàng bóp vỡ viên nội đan kia thành từng mảnh vụn.

Mộ Khấu đưa mắt nhìn xuống lồng ngực đang thấm đẫm máu tươi của mình, miệng liền phun ra một búng máu. Sắc mặt ông tái nhợt, ánh mắt không cam tâm mà ngả sấp xuống đất.

“ Phụ thân!!!!!!”, Mộ Thanh Hà hét lên.

Nàng nhanh chóng phóng lên võ đài đỡ lấy Mộ Khấu, bàn tay đặt lên miệng vết thương của ông không ngừng truyền linh lực.

Đám đệ tử ở dưới đài đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, có nhiều người sợ hãi đến mức độ ngả ngồi xuống đất.

“ Mộ… Mộ tôn trưởng… đã… Đã bị Hiên Trì Ngân phá vỡ đan điền rồi!!!”, một tên đệ tử nội môn đến xem trò hay, thấy cảnh vừa rồi liền không khỏi sợ hãi mà hét lên.

Tên này vốn ở trong tiểu đội hôm đến ngọn núi nằm ngoài thành Bấc Sinh, cũng là đệ tử nội môn thực lực được liệt vào bảng xếp hạng một trăm đệ tử mạnh nhất của Tịnh Lạc học viện.

Nghe được tin Hiên Trì Ngân đến Tịnh Lạc học viện gây rối, còn khiêu chiến với Mộ tôn trưởng, gã đã nhanh chân chạy đến đây để xem trận đấu diễn ra giữa các bậc cao thủ.

Hơn ai hết gã rất tự tin rằng Mộ tôn trưởng sẽ thắng Hiên Trì Ngân.

Nhưng trận đấu vừa mới diễn ra, chưa qua được vài nhịp thở mà trận đấu đã kết thúc.

Mà người bại lại là Mộ tôn trưởng mà gã một mực kính trọng!

Mộ tôn trưởng thua chỉ trong một chiêu! Thậm chí gã còn không nhìn rõ Hiên Trì Ngân ra tay như thế nào!

Giác Tân Minh Thuỵ trừng mắt nhìn tình cảnh trước mặt, gương mặt ông đen kịt nhìn Hiên Trì Ngân: “ Hiên cung chủ! Ngươi đã nói với ta như thế nào? Đây là muốn Thất Sát cung cùng Tịnh Lạc học viện trở mặt với nhau?"


Hiên Trì Ngân cười lạnh nhìn Giác Tân Minh Thuỵ, “ ta có lấy mạng ông ta sao? Theo thoả thuận, ta sẽ tha cho ông ta một mạng. Giác viện trưởng, ta có vi phạm giao kèo à?”

“ Ngươi!...”, Giác Tân Minh Thuỵ tức giận chỉ tay vào mặt Hiên Trì Ngân.

“Ngươi huỷ đi đan điền của hắn, đối với người tu luyện, đan điền như là nguồn sống. Ngươi huỷ đi rồi, hắn sẽ trở thành một phế nhân không hơn không kém, sống không bằng chết! Cái này còn đáng sợ hơn cả việc ngươi giết hắn!”

“ Thế thì đã làm sao? Nếu như không phải đã hứa với ngài rằng sẽ tha một mạng cho ông ta. Thì ta đã không chỉ huỷ đan điền của ông ta không đâu!”, đôi con ngươi đỏ rực của Hiên Trì Ngân ánh lên sự chết chóc: “Ta sẽ lấy luôn mạng của ông ta!”

“ Hiên Trì Ngân!”, Giác Tân Minh Thuỵ cầm lấy viên đan dược cấp tám được đưa tới, ném về phía Hiên Trì Ngân, cất giọng đanh thép: “ Cầm lấy rồi cút khỏi đây, Tịnh Lạc học viện thề không đội trời chung với Thất Sát cung!!! Mối hận hôm nay, sẽ có một ngày chính tay ta rửa hận thay hắn!”

Hiên Trì Ngân chụp lấy viên đan dược, hắn đưa tay miết nhẹ lên bề mặt bóng loáng kia, nói: “ Thất Sát cung luôn “chào đón” Giác viện trưởng ghé thăm.”

Nói xong, Hiên Trì Ngân liền ngay lặp tức li khai khỏi Tịnh Lạc học viện. Không muốn ở thêm một khắc nào.

Tuyết Tuyết của hắn còn đang đợi hắn ở nhà. Hắn không thể để y đợi lâu được.

Bỗng nhiên lồng ngực Hiên Trì Ngân nhói đau. Theo bản năng Hiên Trì Ngân liền đưa tay lên ôm ngực xoa xoa. Muốn xoa đi cảm giác đau đớn kia.

Hắc Dực Ngục Kỳ bí pháp hắn chỉ mới luyện đến bậc ba, vốn dĩ khi luyện nếu giữ tâm không vững, sẽ rất dễ phản phệ, tạo ra tâm ma về sau.

Hiên Trì Ngân rất cẩn thận khi luyện Hắc Dực Ngục Kỳ bí pháp, ấy vậy mà lâu lâu hắn đã cảm thấy có ảo giác.

Thậm chí nếu sử dụng Hắc Dực Ngục Kỳ bí pháp quá lâu, trái tim của hắn sẽ nhói đau.

Vừa rồi cũng là một trong số ít lần Hiên Trì Ngân sử dụng Hắc Dực Ngục Kỳ bí pháp lâu đến như vậy.

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui