Nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Lục Cảnh Điềm khi nãy, cũng đủ thấy cô ta dối trá thế nào.
“Tôi xuất đạo không lâu, lại gây thù rất nhiều người, có phải nhân duyên tôi kém quá rồi không?” Vân Thi Thi tự giễu nói.
Mộc Tịch nói: “Thi Thi, tính tình của cô do cô tự điều chỉnh. Gây thù nhiều có thể nói do cô quá nổi tiếng, người ta ganh tỵ với cô, đỏ mắt cô, mới nhằm vào cô. Nếu cô không có tiếng tăm gì, không có danh tiếng thì ai sẽ coi trọng cô? Nhìn cô như gai trong mắt họ vậy, tất cả do ganh tỵ tài nguyên của cô. Trong giới giải trí xem như cô có tài nguyên dồi dào nhất.”
Vân Thi Thi giật mình: “Trong vòng luẩn quẩn này thật phức tạp”
“Vốn là vậy?” Môc Tịch nói: “Cô cho rằng trong giới giải trí này có bạn bè thật lòng sao? Vòng luẩn quẩn lớn như vậy, tài nguyên nhiều như vậy, vì danh lợi mà đấu đá, dấu rất nhiều dao găm, bằng mặt mà không bằng lòng, cô nhất định phải chú ý nhiều hơn. Mặc dù cô có bối cảnh, nhưng nếu bị tiểu nhân bắt được nhược điêm, rồi lợi dụng công kích cô, thì cô sẽ thảm lắm, nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền, cô nhất định phải giữ hình tượng.”
Mộc Tịch khuyên bảo đúng trọng tâm.
Vân Thi Thi nghe giữ trong lòng: “Cảm ơn cô, Mộc Tịch.”
“Az, Thi Thi, cô thật sự là thân ở trong phúc mà không biết hưởng, nếu là người mới giống cô được Hoàn Vũ nâng lên như vậy, thì làm gì để Nhan Băng Thanh khi dễ như vậy?”
Vân Thi Thi cũng tự nói trong đáy lòng: “Nói thật, tôi không có tâm chí mạnh mẽ như vậy, tôi đóng phim chỉ vì yêu thích, không muốn đấu tranh để lấy danh lợi, chẳng qua vì tôi thích, tôi chỉ xem đóng phim như một công việc bình thương, việc làm trong cuộc sống, gặp một người không có khát vọng như tôi, có phải rất thất vọng không?”
“Phải, thật thất vọng” Mộc Tịch thẳng lưng đau đớn nói.
“Cô có cần nói thẳng như vậy không” Khóe miệng Vân Thi Thi run rẩy nói.
Mộc Tịch cười.
Nói thật ra nếu những lời này nếu từ trong miệng người khác, có vẻ già mồn cãi lão.
Tiến vào giới giải trí này, có ai không phải vì danh vì lợi chứ?
Mặc dù mới đầu thì đánh bậy đánh bạ, nhưng khi vào giới giải trí này tai mắt thấm thì cuối cùng khó có thể giữ được tâm tư như ban đầu.
Nhưng trong miệng Vân Thi Thi nói ra thì vô cùng đơn thuần.
Rất nhiều diễn viên nếu có tài nguyên may mắn như cô, đã sớm không từ thủ đoạn tuyên truyền ra ngoài rồi.
Nhưng Vân Thi Thi thật sự xem đóng phim như một công việc.
“Ừ, nhưng trong giới giải trí cũng không phải bình thường, mọi việc nên cẩn thận thì hơn.”
Mấy ngày kế tiếp, sau khi Lục Cảnh Điềm tiến vào tổ kịch, chủ yếu là phải diễn bổ sung mấy cảnh trước của Nhan Băng Thanh.
Lúc trước Nhan Băng Thanh diễn vai Lâm Hà Na, sau chuyện cô ta bị phong sát, bị tổ kịch xóa tên, nhưng phân đoạn đó đều phải quay lại lần nữa.
Có nhiều phân đoạn đối diễn của “Lâm Hà Na và Doãn Hạ Thuần”, Lâm Phương Thiên giữ lại cảnh của Vân Thi Thi, cầm máy quay khác quay lại lần nữa.
Lục Cảnh Điềm vào tổ kịch mấy ngày, dĩ vãng nếu là đại tiểu thư xuất thân từ cao tầng Hoàn Vũ, mọi người trong tổ kịch đều dè vặt cẩn thận đối với cô.
Lục Cảnh Điêm có tiếng là đại tiểu thư có tính tình nóng nảy, không tốt hơn Nhan Băng Thanh bao nhiêu.
Trước kia lúc Lục Cảnh Điềm quay phim ở tổ kịch khác, cũng thương xuyên một lời không hợp sẽ trúc giận lên người nhân viên công tác, tính nết rất kém.
Chẳng qua, lúc này khi vào tổ kịch này, như có chích ngừa hoặc do có vết xe đỗ Nhan Băng Thanh mà tính tình cô ta cũng sửa đổi không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...