Vân Thiên Hữu lấy điện thoại trong tay anh trai, chụp ảnh "Tiểu Dịch Thần xinh đẹp" gần gũi đặc tả!
Tiểu Dịch Thần đỏ bừng mặt nói: "Không được chụp! Không được chụp!"
"Bây giờ đã biết xấu hổ rồi sao? Vừa nãy vẫn còn chụp rất hăng say!"
Vân Thiên Hữu nói xong, lại "tách" một tiếng, đùa cợt nói: "Còn nói của cậu rất lớn! Cũng chỉ là nụ sen mới hé chồi nhọn."
Nụ sen mới hé, so sánh này quả thực là quá giống.
"Cái gì sông nhỏ... Cái gì bánh chẻo rán*?" Tiểu Dịch Thần nghe em trai thình lình thốt ra một câu liền biến thành đầu óc mờ mịt.
* nụ sen đồng âm với sông nhỏ /xiǎohé/, chồi nhọn và bánh chẻo rán đồng âm /jiānjiǎo/
"Ngu ngốc, ngôn ngữ triết học cao thâm như vậy chắc chắn không phải thứ mà người ngốc như cậu nghe có thể hiểu được!" Hữu Hữu cười, chụp thêm vài tấm ảnh, lúc này mới cảm thấy thoả mãn đứng dậy.
"Em vừa chụp mấy tấm?"
"Chín tấm." Vân Thiên Hữu đứng một bên tao nhã mặc áo sơmi, một tay nắm di động, không ngừng xem mấy tấm ảnh mới chụp.
So sánh một phen, tiểu Mộ Dịch Thần đúng là lớn hơn của cậu một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút.
Về sau còn có thể lớn hơn.
Không chừng về sau, cậu lại vượt lên cũng không chừng....
"Trả điện thoại cho anh!" Tiểu Dịch Thần xách quần lên, nhìn về phía Vân Thiên Hữu chuẩn bị cướp điện thoại.
Vân Thiên Hữu ấn nút, gửi mấy tấm ảnh chụp đến icloud của cậu, lưu lại, rồi xoá mấy tấm ảnh Tiểu Dịch Thần chụp cậu lại.
Cả quá trình chỉ mất hơn mười giây, ngón tay cậu ở trên màn hình nhanh chóng xác định ảnh chụp đều đã bị xoá, lập tức ném trả điện thoại di động.
"Đây, trả lại cho cậu!"
Tiểu Dịch Thần lập tức ôm ấp di động mở xem album ảnh, lại phát hiện mấy tấm ảnh khoả thân mới chụp Hữu Hữu, đều đã Không! Còn!
Mộ Dịch Thần bi thống nói: "Em đã làm cái gì?"
"Không làm cái gì cả."
"Sao những tấm ảnh mới chụp đều không còn?"
Vân Thiên Hữu nhàn nhạt nói: "A..., xóa rồi."
"A, Hữu Hữu, đồ xấu xa!" Mộ Dịch Thần tủi thân lên án.
Không dễ gì mới chụp được ảnh, vậy mà đều bị xóa sạch, tâm tình đau buồn.
Hữu Hữu tao nhã mặc quần đùi tây trang, hừ lạnh một tiếng, ý kiến: "Là cậu quá ngu dốt, làm sao có thể trách tôi xấu xa?"
"Em lại dám xóa ảnh chụp..."
Vân Thiên Hữu xoay người, khóe miệng nhếch lên thành hình cung: "Tôi có phải nhắc nhở cậu, là cậu chụp ảnh tôi trước, tôi chỉ là giữ gìn quyền riêng tư hợp pháp. Tuy tôi còn nhỏ, nhưng quyền riêng tư của tôi, tôi có quyền giữ. Biết chưa?"
"Xâm phạm quyền riêng tư là ý gì?"
"Cậu không được sự đồng ý của tôi đã chụp ảnh tôi, đây là xâm phạm riêng tư."
Mộ Dịch Thần ngơ ngẩn nhìn cậu.
Cảm thấy đường hoàng mà nói... Nghe rất có đạo lý?
Mộ Dịch Thần nhận ra liền gật đầu, bất giác, đột nhiên phản ứng.
"Vậy em... Vậy em vì sao chụp ảnh anh!?"
"Đó là do cậu tài nghệ không bằng người, tôi đã gửi qua icloud, rồi xóa sạch mấy tâm ảnh đi!" Vân Thiên Hữu ôm tay, biểu tình trên mặt Mộ Dịch Thần vô cùng, vô cùng đáng giận.
"Em...Em thật xấu xa."
Mộ Dịch Thần khó thở im bặt, cảm thấy đứa em trai này rất đáng giận.
Vân Thiên Hữu lại cười khiêu khích: "Ngu ngốc, ngu ngốc!"
"Em..." Mộ Dịch Thần càng buồn bực, liền đánh sau gáy cậu.
Hữu Hữu bị bất ngờ, không kịp phòng bị bổ nhào trên mặt đất.
Động tĩnh quá lớn, va chạm đến túi hành lý trên bàn.
Túi hành lý rơi trên mặt đất, một hộp quà đóng gói xinh xắn từ bên trong lăn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...