Vân Thi Thi lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Dịch Thần, chỉ liếc mắt một cái liền biết bệnh cũ của Hữu Hữu tái phát rồi.
"Đưa thằng bé lên giường trước, để nó nằm thẳng hoặc là đỡ cho nó ngồi!"
Chứng hô hấp quá độ khi bộc phát thường khiến người bệnh khó thở, tim co rút kịch liệt, người bệnh sẽ theo bản năng mà co người lại.
Vào những lúc này, để có thể đảm bảo hô hấp bình thường thì phải để cho bệnh nhân nằm thẳng hoặc ngồi xuống thì bệnh trạng mới giảm bớt.
Vân Thi Thi muốn ôm lấy Hữu Hữu từ trong lòng Tiểu Dịch Thần, nhưng người quản gia đã lập tức tiến lên, cung kính nói: "Mợ chủ, để tôi!"
Mợ chủ...
Cách xưng hô này khiến cô trở tay không kịp, nhưng hiện giờ cũng không có tâm tư quan tâm mấy chuyện vặt vãnh kia, để cho người quản gia ôm Hữu Hữu đi vào phòng ngủ.
Vân Thi Thi lại tìm một túi giấy, ôm lấy bả vai Hữu Hữu, đưa cho cậu: "Hữu Hữu, nào, cái này..."
Cô căng thẳng đến mức không nói thành lời được nữa.
Vân Thiên Hữu vẫn còn một tia tỉnh táo, nhận lấy túi giấy trong tay Vân Thi Thi, bịt miệng mũi, không ngừng hít sâu...
Mộ Nhã Triết mím môi, nhìn dáng vẻ khổ sở của Hữu Hữu, cảm thấy bất lực.
Anh hỏi: "Bệnh cũ của thằng bé tái phát sao?"
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh giường nắm tay Hữu Hữu, nghe Mộ Nhã Triết hỏi thế thì hướng mắt lên nhìn Vân Thi Thi: "Mẹ, rốt cuộc tại sao em con lại bị thế này?"
Vân Thi Thi cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, lập tức an ủi: "Không sao, Tiểu Dịch Thần, con không cần lo lắng."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết: "Hành lý của Hữu Hữu ở đâu? Em có mang thuốc theo, bình thuốc đều ở trong hành lý của thằng bé rồi."
Không đợi Mộ Nhã Triết mở miệng, quản gia lập tức bước lên trước, nói: "Hành lý đều đã cất rồi, tôi sẽ lập tức đi lấy đến đây."
"Được, vậy làm phiền ông rồi!"
"Mợ chủ đừng khác khí." Quản gia lễ phép nói, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Vân Thi Thi trấn an mấy câu nhưng Tiểu Dịch Thần vẫn không ngừng áy náy.
Cậu không biết em trai có bệnh cũ nghiêm trọng như vậy.
Cũng không biết là bệnh như thế nào?
Vốn là hai người đang chơi bóng chuyền, ban đầu Hữu Hữu không muốn chơi lắm, nhưng Tiểu Dịch Thần sợ cậu nhóc chạy về quấy rầy cha mẹ nên khiêu khích vài câu, Hữu Hữu đương nhiên không phục, cho nên chơi với cậu một hội.
Về mặt vận động, Tiểu Dịch Thần bẩm sinh đã vượt trội hơn hẳn Hữu Hữu, đương nhiên Hữu Hữu không thắng nổi cậu.
Nhưng Tiểu Dịch Thần luôn kiểm soát điểm số, duy trì để điểm hai người gần tương đương nhau.
Dần dần Hữu Hữu cũng nhìn ra Tiểu Dịch Thần cố ý nhường cậu, không cam lòng, cho nên lòng hiếu thắng nổi lên.
Bình thường cậu nhóc không có bạn bè gì, rất ít khi chơi với các bạn nhỏ khác.
Bên người không có người bạn nào bằng tuổi cả.
Mới chỉ là lần đầu tiên chơi trò này, nhưng Hữu Hữu rất thông minh, nhanh chóng nắm được luật chơi.
Ban ngày trời rất nóng, đặc biệt là càng tới gần bờ biển, ánh nắng càng gay gắt, chiếu thẳng vào da.
Mặc dù trước đó Tiểu Dịch Thần đã bôi kem chống nắng cho cậu nhóc nhưng trải qua mấy hiệp liên tục, Hữu Hữu lại cảm thấy tim đập rộn lên, thân thể dần mất sức.
Điểm số dần cách biệt.
Hữu Hữu không cam lòng.
"Vậy thì quyết định, người nào thắng thì tối nay sẽ được ngủ cùng với mẹ..!" Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên nói.
Vẻ mặt Hữu Hữu không vui, nói: "Không được!"
"Em sợ thua sao?"
Hữu Hữu khó thở nói: "Mặc kệ thắng hay không thì anh cũng không được ngủ với mẹ, mẹ là của tôi!"
"Vậy... Mẹ ngủ cùng với cha."
Tiểu Dịch Thần nổi hứng đùa giỡn, nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Hữu Hữu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...