Mộ Nhã Triết nghe vậy, liền ngồi xổm xuống, nắm chặt bờ vai của cậu.
Anh cùng cậu lẳng lặng nhìn nhau, cưng chiều trong mắt anh, không cần phải che giấu.
Môi mỏng hé ra, nói mấy chữ.
“Hiện tại, vẫn kịp đúng không?”
Giọng điệu của anh nghiêm túc, biểu hiện vô cùng chân thành làm cho Vân Thiên Hữu có chút sững sờ, choáng váng.
“Giờ đây, cha thương con, yêu con, có kịp không?” Mộ Nhã Triết nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay ấy.
Bàn tay của đứa bé bảy tuổi toàn là thịt, sờ vào rất mềm mại.
Da dẻ trắng nõn như tuyết, mạch máu dưới da đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đầu ngón tay béo béo.
Thật khó có thể tưởng tượng, đôi bàn tay này, vậy mà lại có thể tạo ra nhiều truyền kỳ khó tin.
Chính đôi tay này, mới mấy phút trước thôi, đã phá vỡ hệ thống phòng hộ của Lầu Năm Góc.
Con trai của anh, là một thiên tài!
Mặc dù mới bảy tuổi, nhưng đã làm được bao thành tựu cả thế giới này phải chú ý.
Bên trong thân thể nho nhỏ này, là cả một linh hồn vô cùng mạnh mẽ.
Khó có thể tin được.
Đây là con trai của anh, anh vô cùng tự hào.
Có được một đứa con trai ưu tú, thiên tài như vậy, thật là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Nhưng hôm nay, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé béo mập này, trong lòng Mộ Nhã Triết dường như có cái gì đó rất chua xót đang không ngừng tràn ra ngoài lồng ngực.
Đau lòng.
Thật sự rất đau lòng.
Mặc dù đạt được bao nhiêu thành tựu, nhưng dù gì, cậu cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Anh thậm chí không biết nên suy nghĩ như thế nào nữa đây.
Lúc điều tra thân phận của cậu, đồng thời anh cũng được nhận một sấp giấy báo cáo bệnh tình.
Trong báo cáo này, lúc con trai còn ba tuổi, hầu như đều sống trong bệnh viện.
Bệnh tim bẩm sinh dẫn đến bơm máu không đủ.
Liên tục thở khò khè...
Chứng bệnh liên quan đến hô hấp.
Mộ Nhã Triết xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cậu, nhưng đau lòng đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Vân Thiên Hữu ngớ ngẩn, lập tức rút tay mình ra.
“Có lẽ, không kịp nữa chăng?”
Vân Thiên Hữu hơi nhíu đôi lông mày, mím môi nói: “Tôi đã quen.”
Cậu giờ đây đã đủ mạnh.
Mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ.
Cậu nắm giữ tài phú, quyền thế, cái gì cũng không thiếu.
“Ngoại trừ mẹ, thì đối với tôi mà nói, cái gì cũng không quan trọng.”
Dứt lời, Vân Thiên Hữu chậm rãi xoay người, hít sâu một hơi, rời khỏi phòng sách.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết sâu thẳm nhìn bóng lưng của cậu, cong môi, nở nụ cười.
Anh nhìn ra được, đứa bé này rõ ràng là rất mong ngóng được anh ôm ấp.
Trong bệnh viện, lúc ôm anh thì đôi tay nhỏ bé cẩn thận từng li từng tí quấn lấy eo anh, co tròn trong ngực anh, tuy rằng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủ, nhưng lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ thu lại móng vuốt sắc bén.
Chỉ có điều, lúc nào cũng mạnh miệng, tính tình thì bướng bỉnh.
Dù sao xa cách những bảy năm trời, không dài không ngắn, nhưng cũng tạo nên khoảng cách giữa hai cha con.
Muốn đi vào được lòng của cậu, để cho cậu tiếp nhận người cha này, xem ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc đi vào phòng ăn, Vân Thiên Hữu vô cùng hài lòng ôm lấy tô mì.
Vừa thấy anh, ánh mắt hơi thay đổi một chút, biểu hiện có chút phức tạp.
Vân Thi Thi hỏi: “Hữu Hữu, tay nghề của mẹ như thế nào?”
“Tuyệt!” Hữu Hữu vỗ tay, không keo kiệt mà ca ngợi.
Không cháy khét, mì không có chuyện còn chưa chín, mùi vị không mặn không nhạt, tay nghề có cải thiện!
Trên thực tế, Hữu Hữu đối với đồ ăn ngon, khi thưởng thức rất hay soi mói, nhưng đối với tay nghề của mẹ mình, yêu cầu cũng đã hạ thấp lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...