Tống Ân Nhã nghe vậy, ngẩn người ra, hít thở không thông, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Vân Thi Thi.
"Anh ấy nói, anh ấy chỉ xem cô là em gái, nếu như tôi để ý, anh ấy sẽ giữ khoảng cách với cô, thậm chí còn có thể đoạn tuyệt quan hệ!"
Một câu nói, hoàn toàn vô tình khiến Tống Ân Nhã rơi xuống địa ngục.
Một cái chớp mắt, tim như ngừng đập!
Nước mắt, lập tức tuôn ra, cuồn cuộn chảy xuống má.
Cô ta cắn chặt răng, quyết không ngẩng đầu để Vân Thi Thi thấy dáng vẻ chật vật của cô ta hiện giờ, chỉ không kìm được nghẹn ngào mà nói: "Cô nói dối! Cô nói dối! Anh Mộ thương yêu tôi nhất, anh ấy tuyệt đối không vì cô mà ghét tôi... Cô nói dối!"
"Nếu không tin, cô có thể hỏi anh ấy xem."
Thực sự Vân Thi Thi không nói láo.
Lúc trước là chính miệng Mộ Nhã Triết nói những lời kia.
Cô cũng chỉ là nhắc lại lời của anh.
Vân Thi Thi hé miệng, nhớ tới vừa rồi Tống Ân Nhã cao ngạo trước mặt cô diễu võ dương oai, nghĩ đến liền có tinh thần.
Hiện giờ, cô ta biết được Mộ Nhã Triết coi mình chỉ như em gái liền không chịu nổi đả kích, chẳng qua chỉ là ra vẻ bên ngoài, thực ra bên trong vô cùng yếu ớt.
Trên thực tế, cô cũng là người mang thù.
Có thù không báo mới không phải là quân tử.
Vì thế, cô liền đâm một nhát vào vết thương của Tống Ân Nhã.
"Xem ra ở trong lòng anh ấy cô cũng chỉ có như thế mà thôi. Vậy mà chỉ vì một người phụ nữ mà cô cho rằng anh ấy "chỉ chơi đùa mà thôi", anh ấy sẵn sàng đoạn tuyệt quan hệ với cô. Thật sự là phụ bạc mối tình thắm thiết của cô rồi!"
Tống Ân Nhã không khống chế được thét chói tai: "Câm miệng cho tôi! Cô là đồ hèn hạ!"
Nói xong, cô ta giương nanh múa vuốt về phía Vân Thi Thi, tư thế mạnh mẽ, chỉ hận không thể bóp chết cô!
Giờ phút này, Tống Ân Nhã bị Vân Thi Thi nói khích mấy câu liền mất đi lý trí, trong lòng chỉ nghĩ đến việc hung hăng dạy dỗ người phụ nữ hèn hạ này!
Nhưng Vân Thi Thi không thèm nhìn tới, hơi nghiêng người, mũi chân đưa ra, Tống Ân Nhã trong lúc tức giận căn bản không thấy rõ dưới chân bị ngáng, không hề phòng bị vấp ngã một cái, té chỏng vó.
Dưới đất đầy xi-măng, vụn đá lởm chởm.
Tống Ân Nhã mặc một bộ váy ngắn, cứ như vậy bị té ngã, đầu gối bị trầy da, chảy máu.
Lớp da trong lòng bàn tay cô cũng bị trầy, tràn ra từng tơ máu, trông rất chật vật.
Tống Ân Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy đầu gối bị trầy da vô cùng thê thảm.
Ở nhà họ Tống, cô ta vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều như công chúa mà lớn lên.
Lúc Tống Ân Hi chưa ra đời, cô ta là hòn ngọc quý duy nhất trong nhà họ Tống.
Được cha mẹ yêu, anh trai cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uỷ khuất.
Mặc dù từ sau khi Tống Ân Hi ra đời, sự cưng chiều của cha mẹ đối với cô ta giảm đi phân nửa.
Tính nết kiêu căng của cô ta cũng là bị nhà họTống cưng chiều mà ra.
Được cưng chiều như vậy, Tống Ân Nhã thật sự cho rằng mình là công chúa, không bao giờ để cho mình chịu thiệt thòi.
Nhưng mà hiện giờ, cô ta cúi đầu, thấy vết thương trên đầu gối mình vô cùng thê thảm, gắt gao nhìn Vân Thi Thi, hét lên: "Vân Thi Thi! Cô... cái đồ hèn hạ, không biết xấu hổ!"
Nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, ướt hết mặt, lớp trang điểm trên mặt Tống Ân Nhã đều bị nước mắt cuốn trôi.
"Đúng, tôi là người như thế đấy." Vân Thi Thi tao nhã cười, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Tôi thích nhìn thấy cô khó chịu mà lại không thể làm gì được tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...