Anh xoay người ngắn ngủi trao đổi một phen với mấy nhạc công, sau đó ngồi lên ghế, đỡ lấy Microphone.
Khuôn mặt đẹp trai lộ ra trên sân khấu, người dưới khán đài nhân kích động tiếng nghị luận.
"Cố Tinh Trạch?!"
"Trời ạ! Sao Cố Thiên vương lại ở trong này?!"
"Thật kích động thật kích động! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Tinh Trạch ngoài đời nha! Dung mạo thật sự quá đẹp!"
...
Trên sân khấu, Cố Tinh Trạch bỗng nhiên nâng mắt, đôi mắt giống như xuyên qua đám người, rơi vào một người nào đấy trên khán đài, khóe môi vẽ lên bề đường cong làm người ta say đắm, trong mắt tràn ngập ý cười nặng tình mê say.
"Trời ạ! Các bạn xem, Cố Tinh Trạch đang nhìn tôi kìa!" Diệp Minh Lan trông thấy tầm mắt Cố Tinh Trạch dừng lại, kích động đứng dậy, trong lời nói lộ ra kiêu ngạo và tự đắc.
Rất nhanh đã có người lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy! Cố Thiên vương đang nhìn chị Minh Lan đó!"
"Không phải Cố Thiên vương thích chị Minh Lan chứ!? Cô nhìn ánh mắt Cố Thiên vương đi, trời ạ, thật nồng nàn nha! Nếu tôi mà được anh ấy nhìn như vậy một cái, tim cũng tan thành nước!"
...
Trong tiếng ồn ào, Vân Thi Thi nhìn lên Cố Tinh Trạch trên sân khấu, đã thấy anh tựa như cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thâm tình, cách không giao với ánh mắt cô!
Trong lòng cô rối loạn, mím môi cúi đầu.
Cố Tinh Trạch thấy cô phản ứng như vậy, khóe môi mỉm cười, vỗ tay ra tiếng.
Một trận nhạc dạo bằng nhịp trống, đàn ghi-ta âm nhẹ nhàng khảy lên.
"Rõ ràng là tức giận lại vẫn lại là ý cười..."
Mở miệng câu đầu tiên, toàn trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Giọng nói lười biếng mà vô cùng từ tính trầm thấp xuyên qua Microphone vang vọng cả khán phòng, giọng nam tươi đẹp mà mộng ảo, chỗ xúc động làm tim người ta kìm lòng không đậu mà tê dại!
Bài hát này là Cố Tinh Trạch tự sáng tác, thậm chí cả hòa âm phối khí cũng là tự mình làm, được chọn vào album EP.
EP thậm chí chưa chính thức phát hành.
Bởi vậy, rất ít người đã nghe qua bài hát này, thêm nữa tiếng hát của Cố Tinh Trạch khiến người ta không khỏi say mê trong đó, tiếng động lớn nhốn nháo nhất thời im bặt như bị nhấn nút dừng, tỉ mỉ nghe.
"Đám đông chen chúc
Thời tiết tối tăm
Không ngại
Tay nắm lấy em
Bầu trời sáng sủa, nhìn ra cảnh phố xa ngoài cửa sổ
Ghi lại nụ cười của em vào nhật kí của anh
Một lần một lần
Liên tục lặp lại
Bởi vì có em
Thế giới mới tươi đẹp như vậy..."
Cố Tinh Trạch cầm Microphone, thâm tình từ từ nhắm mắt, hát đến chỗ cao trào, tiếng hát sáng lạn hấp dẫn khiến người ta nghe như si như say!
Dưới đài bộc phát một trận hoan hô điên cuồng.
Cố Tinh Trạch hát, là một bản tình ca. Giai diêu thanh thoát tươi mát, phối hợp với giọng hát trong veo mà từ tính của anh, quả thực không thể thích hợp hơn.
Ca từ miêu tả một đôi tình nhân sa vào tình yêu cuồng nhiệt, dù ra sao khi ở chỗ nào đều đã cũng muốn gặp đối phương, lúc chia ly thì mỗi phút mỗi giây đều trôi qua chậm chạp, vô cùng dày vò.
Lúc lại gặp mặt, giống như là thời tiết mưa dầm liên miên cũng đã trở nên sáng sủa.
Toàn trường đều đã yên tĩnh lại, để cho mình này say mê trong tiếng ca tươi đẹp mê người này.
"Vì sao lại thích em
Thanh xuân trôi qua
Anh vẫn ở đây như cũ
Không quên không rời oh..."
Cố Tinh Trạch hát đến chỗ động tình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khuôn mặt hoàn mỹ được ánh đèn sân khấu chiếu, vô cùng đẹp đẽ. Những người ngồi gần sân khấu thậm chí có thể nhìn thấy lông mi dày của anh hơi hơi run lên và lông mày hơi nhíu lại, tất cả đều khiến lòng thiếu nữ ôm ấp tình cảm tràn đầy không chỗ sắp xếp!
Phối hợp với ca khúc, năng lực biểu hiện sân khấu của anh cũng vô cùng lôi cuốn, hết sức ngoạn mục.
Cố Tinh Trạch không thể nghi ngờ là một ca sĩ ưu tú, một buổi biểu diễn giá trăm hoàn toàn không phải hư danh, năng lực hát LIVE hết sức hoàn mỹ không thể nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...