Lục Cảnh Điềm cười cười, mặc dù câu trả lời của cô ấy quá có lệ, nhưng không hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tối hôm nay, tôi vốn có hẹn riêng với anh Mộ, lại bị người ta quấy rầy như này, tôi -------- rất không vui!”
Dừng một chút, giọng điệu cô ta chậm rãi: “Nếu, cô gái đó là chị dẫn dắt, vậy...chị Lý, sau này chuyện như này tôi không mong xảy ra lần nữa, lần sau không được lấy lí do này nữa! Chị biết nên làm thế nào, đúng không?”
Lý Lan chầm chậm gật đầu, nụ cười khóe môi hơi gượng ép, tâm trạng lại rét lạnh.
Những lời này chính là uy hiếp.
Vào đêm, cơn gió mang theo sự mát mẻ.
Dọc đường đi, sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt, còn sắc mặt của người đàn ông, cực kì âm trầm.
Gần như cô bị anh nửa lôi đi cả đoạn đường!
Cả cơ thể bị anh ôm vào trong ngực, như thể muốn thâm nhập vào cốt tủy, rất chặt chẽ.
Cô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt người đàn ông vô cùng lạnh lẽo.
Hình như đang tức giận? Nhưng lại không hiểu vì sao anh lại tức giận!
Thật ra ban nãy khi cô nghe đoạn đối thoại giữa Lý Lan và Tiền Thiếu Hoa, trong lòng cực kì sợ hãi.
Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe, tài xế khởi động xe, chiếc xe thể thao phóng như bay ra khỏi hội sở.
Vừa ngồi vững cô đã vội tránh khỏi anh, vẻ mặt mất tự nhiên ngồi sang một bên, nhìn anh một cái, thấy anh thảnh thơi ngồi đó, mày kiếm nhíu lại, giữa hai hàng lông mày chứa sự yên tĩnh trước giông bão.
Sắc mặt Vân Thi Thi không tự chủ căng thẳng lên, tay túm chặt tấm đệm xe, tâm tình cũng như bị khối đá lớn đè lên.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, bỗng khóe môi nhếch lên, cười như không cười: “Qua đây.”
Vân Thi Thi bặm bặm môi, không hề động đậy, cô không muốn đến gần anh như vậy!
Huống chi bây giờ, cả người anh tỏa ra khí thế gai góc, nếu cô đến gần một chút sẽ bị gai nhọn quanh anh đâm bị thương mất!
Người đàn ông lại cảm thấy khó chịu với hành vi cứng đầu của cô.
“Lời của tôi, không nói lần hai!”
Anh nguy hiểm híp mắt, giọng nói lạnh buốt, mày kiếm nhếch lên sắc bén.
Cô giật mình, đang dịch dịch về phía anh, bất chợt người đàn ông vươn tay túm mạnh lấy cô, dễ dàng ôm cô về phía mình, bàn tay nắm cằm dưới của cô, đáy mắt thâm thúy mê hoặc, ý cười càng thêm đậm!
Anh nhẹ nhàng nói: “Không có tôi ở đấy, em còn biết quyến rũ kẻ khác?”
Cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, thật sự tràn ngập cám dỗ.
Mi mắt hạ xuống, sóng mắt lấp lánh, thật giày vò tâm trí người khác!
Mặc dù chỉ hai ngày không gặp, nhưng trái tim lại nhớ nhung cô khôn kể!
Nhất là khi ôm cô vào lồng ngực, dục vọng ẩn sâu lập tức căng lên, hooc-mon cả người bị kích thích, hận không thể muốn cô trên xe!
Ở mặt này, anh cực kì keo kiệt. Không muốn vẻ đẹp của cô xuất hiện trước mắt người khác, không muốn cô nở rộ dưới thân ai khác ngoài anh!
Vì thế chỉ nghĩ tới lão già vừa rồi dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn cô, lại còn muốn vươn tay chạm vào cô!
Chỉ nghĩ đến thôi, đã cảm thấy cực kì gai mắt!
Nếu hôm nay không phải anh trùng hợp đi ăn cơm ở hội sở, liệu cô gái này có bị kẻ khác chiếm đoạt hay không!
Lão cáo già Tiền Thiếu Hoa kia, gặp được phụ nữ ông ta thích thì sẽ không từ thủ đoạn, không có được sẽ không bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...