“Hả? Vậy, nếu như tôi không ký thì sao?” Cố Cảnh Liên đột nhiên đẩy tập hồ sơ đó đi, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng.
Cậu thiếu niên hơi ngước mặt, mũ áo choàng sụp xuống, gương mặt vẫn bao phủ bởi bóng tối, căn bản không nhìn thấy rõ.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều bị người của tập đoàn Cụ Phong chế ngự, cho dù là như thế, Cố Cảnh Liên cũng vẫn phong thái ung dung tự tại, anh vẫn thoải mái ngồi trước bàn, đối diện với Cung Phạm.
Vô hình chung, khí thế của hai người khi so bì với nhau vẫn là ngang cơ.
Lisa đứng phía sau Cung Phạm nhìn Cố Cảnh Liên, cảm thấy từ trên người người đàn ông này có một loại khí chất y hệt như Cung Phạm.
Lạnh lùng, khắc nhiệt, thậm chí là trong bầu không khí đầy sức ép như thế này vẫn giữ khí thế của mình, không để bị thua thiệt.
Cung Phạm nói: “Anh bắt buộc phải ký.”
“Vì sao?”
Cố Cảnh Liên liếc nhìn tập hồ sơ, khoác tay trước ngực: “Những điều khoản trong thỏa thuận này không công bằng, tôi không thể chấp nhận được. Tập đoàn Cụ Phong là nhà tư bản, tôi cũng vậy. Không làm những giao dịch không có lợi. Cậu muốn mảnh đất này, đó là chuyện của cậu. Tôi không cho, đó là thái độ của tôi.”
Cung Phạm cười lạnh, nói chậm rãi: “Điều khoản trên văn kiện này không thể nói là không công bằng đối với anh.”
“Là ý gì?”
Thiếu niên tiếp tục nói: “Có rất nhiều cách xử lý không bình đẳng, cũng như vậy, ta cũng có rất nhiều cách để lấy được mảnh đất đó. Ta cũng có rất nhiều cách để mua…”
Dừng một chút, cậu hơi nghiêng người, ánh mắt sâu hút dưới mũ áo nghi hoặc nhìn anh, cậu nhấn mạnh từng chữ: “Ta cũng có thể san bằng công xưởng của anh thành bình địa chỉ trong một đêm.”
“…”
“Cùng lắm thì cho nó phát nổ thành phế tích, rồi xây dựng lại thôi.”
“… Ha.”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, chớp mắt, từ miệng phát ra một tiếng cười khinh miệt: “Cậu uy hiếp tôi à?”
“Còn phải xem anh cho nó là gì thôi.”
“Dựa vào cậu mà dám uy hiếp tôi ư?”
Cố Cảnh Liên châm biếm nói: “Thực lực to lớn của tập đoàn Cụ Phong tại sao lại đi chống đối với Cố gia? Bắc Phi có nhiều đất như vậy, tại sao lại chọn trúng vào mảnh đất của tôi?”
“Bớt nói nhảm đi!”
Một người đàn ông bên cạnh Cung Phạm đập bàn thật mạnh, giận dữ chỉ vào mặt Cố Cảnh Liên: “Hôm nay anh muốn hay không muốn đều phải ký vào đây! Nếu không, đừng mong rời khỏi…”
Lời còn chưa dứt, trong mắt Cố Cảnh Liên đã tỏ vẻ không kiên nhẫn, đám lính đánh thuê phía sau lập tức đứng dậy, đồng loạt giương súng, nhắm ngay ấn đường của hắn rồi nổ súng!
Chỉ trong vòng một phút, gã đàn ông mới nãy còn hầm hầm khí thế đã ngã vật xuống đất, trở thành một xác chết lạnh băng.
Máu tươi chảy đầy ra mặt đất.
Mắt của gã vẫn mở to, cho đến lúc chết vẫn là cái thái độ hầm hố đó.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Lúc tôi đang nói chuyện, không ai có tư cách cắt ngang.”
Cung Phạm ngẩng mặt một cách nguy hiểm, nhíu mày.
Đám lính đánh thuê của tập đoàn Cụ Phong lập tức giương súng, nhắm vào ấn đường của Cố Cảnh Liên.
Đám lính đánh thuê sau lưng Cố Cảnh Liên cũng giương súng nhắm vào Cung Phạm.
Trong chốc lát, hai bên đã trong tình thế giằng co.
Thế nhưng, Cung Phạm bị mười khẩu súng nhắm vào mình vẫn ngồi yên trên ghế, gần như không có chút biểu cảm sợ hãi gì trên mặt.
Cố Cảnh Liên cũng lãnh đạm ung dung ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn tỏ ra vẻ bất phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...