Thật không ngờ anh lại thích đọc sách như vậy.
Cố Cảnh Liên dường như nhận ra cô đang không ngừng quan sát mình, không khỏi nghi ngờ nhướng mày, sau một lúc mới phản ứng, lập tức nhỏm dậy đứng sang một bên, đi vào phòng thay quần áo, bắt đầu tìm đồ ngủ.
Cô cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Cô vốn không có thói quen khóa cửa, chỉ có điều đang ở chung phòng với anh, vẫn nên lấy an toàn làm trọng, khóa trái cửa vẫn tốt hơn.
Khi cô tắm xong bước ra ngoài, vừa ra đến phòng đọc sách định ngủ ở trên sofa, ngày mai tìm cách khác, thì đã nhìn thấy Cố Cảnh Liên đang khoác tay trước ngực, ngồi tựa trên sofa, mắt nhắm lại, cũng không biết đang thật hay giả vờ, hay là đã ngủ rồi?
Dám chiếm lấy địa bàn của cô!
Đã bảo là cho cô ngủ trên sofa mà?
Anh ta cứ như vậy mà chiếm lấy sofa sao?
Sở Hà mím chặt môi, đi đến trước mặt anh, cúi người dò xét.
“Cố Cảnh Liên…”
“…”
Cô lớn tiếng hơn một chút: “Cố Cảnh Liên?:
“…”
Sở Hà không nói gì đứng thẳng dậy, thì ra anh ấy thật đã ngủ rồi.
Có điều, trước giờ người đàn ông này luôn cảnh giác, sao bây giờ gọi mãi cũng không dậy, ngủ say như heo chết vậy.
Chẳng lẽ là giả vờ ngủ?
Sở Hà đưa tay đập bộp bộp mấy cái trước mặt anh, Cố Cảnh Liên vẫn nhắm mắt, không chút phản ứng.
Lông mi dày của anh đan lại với nhau, khi anh nhắm mắt làm lộ ra hàng mi dài trông thật mê hoặc, trước mặt cô là một người đàn ông rất đẹp.
Sở Hà sờ cằm, nheo mắt quan sát anh.
Ngũ quan của Cố Cảnh Liên tuyệt đối là nhan sắc tuyệt đỉnh, có điều, Sở Hà không phải là người thích yêu đương, cũng không phải thuộc tuýp người thích ngoại hình, cho dù là khi Cố Cảnh Liên nhắm mắt, dáng vẻ có anh tuấn đến mức nào đi nữa cũng không thể làm cô rung động.
Thậm chí trong lòng cô cũng không có chút suy chuyển nào.
Đối với cô, chính xác thì cho dù Cố Cảnh Liên có đẹp đến đâu cũng không có khác biệt gì so với Lý Hiểu Phong.
Trông thấy dung nhan khi ngủ của anh, Sở Hà chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lông mi của anh ta thật dài.
“Thôi kệ vậy! Anh muốn ngủ sofa thì tôi nhường cho anh được chưa?”
Sở Hà lầm bầm nói một câu, tiện tay quẳng mớ chăn mền của mình xuống người anh, sau đó quay người đi vào phòng.
Nằm trên chiếc giường rộng tênh, Sở Hà giang rộng chân tay, vô cùng thích thú!
Trời ạ, cái giường này nằm thật là sướng!
Còn mềm hơn so với giường của Tiểu Bảo.
Giường của Cố Cảnh Liên, ngoài chiếc nệm được sản xuất với chất lượng hàng đầu ra còn có bộ chăn gối cao cấp, nằm trên đó như bị lún xuống, không cứng chút nào.
Độ mềm của chiếc giường khiến cho từng đường cong của cơ thể đều được ôm gọn, vô cùng thoải mái. Nằm lên một cái liền không nỡ động đậy.
Sở Hà thích thú đến độ mười ngón tay dần dần đều xòe ra.
Cô ôm gối vào trong lòng, nắm mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi.
Mặc dù cô không hay ngủ sâu, nhưng lại rất nhanh có thể ngủ thiếp đi, đây là một loại thể chất khá kỳ quái.
Cố Cảnh Liên từng bình luận cô, có lúc thì tinh minh như thần, có lúc thì đầu óc đơn giản.
Có điều chỉ vài phút sau, cô đã ngủ rất say rồi.
Trong phòng đọc sách, vẫn có một ngọn đèn sáng.
Trên sofa, Cố Cảnh Liên đã mở mắt, tháo đồ bịt mắt của mình, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, bèn đứng dậy.
Trong dự liệu của anh, cô lại sẽ đòi ngủ ở sofa, vì thế nếu anh không giả vời ngủ thì làm sao cô có thể ngoan ngoãn leo lên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...