Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cố Cảnh Liên ngồi trên băng ghế dài, sắc mặt trầm ngâm rõ ràng là đang ở trên bờ vực của sự bùng nổ.

Tại sao chỉ nhận có cái giấy thôi mà cũng tốn thời gian như vậy?

Anh ấy lạnh lung nói: “Lãng phí thời gian.” 

Sở Hà không nói được câu nào đứng ở một bên sờ trán: “Buổi sáng vốn có thể lấy được, anh lại nhất định đi mua quần áo!”

Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cô ấy, Sở Hà cũng không chịu phục trừng mắt nhìn lại anh ấy.

Bác Phúc đi qua đó đem bóp tiền đưa cho cô ấy và hỏi: “Tại sao không mang tiền mà đi ra ngoài rồi?” 

“Tôi tưởng là đi đăng ký là không cần tiền.”

“Cục Dân Chính chứ đâu phải là chỗ từ thiện.”

Bác Phúc nhìn còn chút thời gian, khoảng cách đến lúc buổi chiều đi làm còn hơn một tiếng đồng hồ ông ấy nói: “Hiện tại đều tan tầm rồi, hay là ông chủ chúng ta đi ăn cơm trước.” 


Cố Cảnh Liên không nói một câu rõ ràng không muốn đi lại.

Ở Trung tâm mua sắm bôn ba lâu như vậy, anh ấy rõ ràng không muốn đi ra khỏi cửa nữa.

Bác Phúc thấy vậy cũng cảm thấy bất lực, đi đến một bên gọi một cuộc điện thoại. 



Lúc buổi chiều đi làm những nhân viên đi về hướng cửa sổ, một bên nghị luận: “Sáng nay tôi gặp một cặp đôi rất là kỳ quặc, người đàn ông thì nhìn có vẻ không tình nguyện, giống như bị ép cưới vậy.”

“Ôi, tôi cũng nhìn thấy đó! Người đàn ông đó nhìn rất đẹp trai đấy! Nhưng mà cho người ta cảm giác rất khủng khiếp, luôn cảm giác là sát khí rất nặng.” 

“Nghe nói bọn họ buổi sáng sớm đã tới rồi, nhận số chờ xong rồi, đến lúc tới phiên bọn họ thế nhưng lại không mang theo tiền! Cười chết tôi mất!”

Một đám người cười ha ha đi vào đại sảnh, mới vừa đi vào cửa, liền ngửi thấy một mùi hương rất quyến rũ.

Ngay sau đó bọn họ theo mùi hương đi đến trong đại sảnh nhưng mọi người lại trợn tròn con mắt. 

Chỉ thấy trong đại sảnh ghế dài bị đẩy qua một bên, chính giữa đặt một bàn ăn bằng gỗ, trên bàn ăn bày những món ngon rất tinh xảo hoa lệ, mùi hương thơm ngất.

Khung cảnh lộng lẫy này so với đại sảnh mộc mạc của Cục Dân Chính là hoàn toàn không hợp nhau, nhất là bộ đồ ăn đều là dùng inox chất lượng tốt làm ra vô cùng tinh xảo.

Một bên bác Phúc cùng mấy đầu bếp tất cả đang đứng cung kính ở đó, trên bàn cơm Cố Cảnh Liên tao nhã dùng cơm, mặc dù ở trong một khung cảnh mộc mạc như vậy, nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ dùng bữa của quý tộc. 

Mà Sở Hà ngồi ở đối diện ngại ngùng ăn cơm.

Thì ra nửa tiếng trước, bác Phúc gọi điện thoại cho nhà hàng Từ Khí Đông Lai — Nhà hàng Trung Quốc sang trọng nhất ở Bắc Kinh, cho nên quản lý của nhà hàng đó đích thân dẫn người tới, trực tiếp dọn những món ăn ngon và bàn ăn qua đây.


Trước khi dùng bữa người quản lý nhà hàng đích thân làm, hướng tới cái bàn không ngừng phun nước khử trùng, cặm cụi lau chùi mấy lần Cố Cảnh Liên lúc này mới từ từ ngồi vào bàn. 

Đây là…

Biến! Thái! À!



Sở Hà nhìn thấy một đám người khiêng cái bàn sang trọng này vào, chỉ biết há hốc miệng trợn tròn con mắt.

Nói chung chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, có cần bày tiện khoa trương lớn tiếng như vậy không?

Ăn một tô mì ở ven đường cũng được mà? 

Nhưng mà nghĩ kỹ lại với tính của Cố Cảnh Liên, hình như cũng không có khả năng hạ mình xuống để mà tự nguyện đi chen chúc vào những quán ăn đơn sơ ven đường được.

Cái gì đến cũng sẽ đến.

Sở Hà cũng kiên trì ngồi xuống. 

Mấy nhân viên nhìn trực tiếp cũng trợn tròn mắt.


Cái khốn kiếp này là tình huống gì vậy?

Đám người này xem Cục Dân Chính là nơi gì vậy? 

Nhà hàng hay sao?

Bọn họ phẫn nộ vừa muốn bước qua đó lý luận, một bên bác Phúc đi tới đè thấp giọng nói vài câu, mấy người con gái đó nghe xong, lập tức mở to hai mắt hết hồn sợ đến nỗi run rẩy cả người!

Cái gì… 

Cái người đàn ông ngồi dùng bữa trên cái bàn này, lại là…

A… Trời ạ, bọn họ sáng nay hình như có thái độ đối với người đàn ông này không khách sao lắm?

Một đám người ôm cùng nhau lạnh run người. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui