Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Từ lúc bước vào trong tiệm thì Sở Hà đã diện đồ rất bình dị. Trạng phục của cô trông rất mộc mạc không bắt mắt. Với cách ăn mặc quá mức đơn giản này, cho dù cô có đẹp cách mấy thì cũng sẽ bị nhấn chìm trong biển người, sẽ không ai thèm ngoái đầu lại để liếc nhìn cô lần thứ hai.
Vậy mà lúc này, cô thậm chí còn chưa trang điểm, chỉ diện một chiếc đầm đơn sơ thì cũng đã trông xinh đẹp lộng lẫy.
“Thật đẹp!”
Nhân viên của tiệm trầm trồ khen ngợi Sở Hà chứ không cần giả vờ thảo mai như với những người khách khác.
Sở Hà xấu hổ kéo váy che chân mình lại, lại liếc thấy ánh nhìn chằm chằm của Cố Cảnh Liên nên cứ tưởng rằng hẳn chiếc váy này cô diện vào trông rất khó coi. Cô xấu hổ nói: “Sao chiếc váy này lại ngắn vậy?”
Cố Cảnh Liên không vui hỏi: “Sao cô lâu thế?”
“Không phải anh bảo tôi thử quần áo hay sao?”
Sở Hà nói: “Nhiều bộ thế này, phải thử từng cái một tất nhiên sẽ hơi mất thời gian.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Hóa ra, người phụ nữa ngốc nghếch này thật sự cho rằng thử đồ nghĩa là thử số đo quần áo!
Lẽ nào cô thật sự lần lượt thử từng bộ trang phục, sau đó vội cởi ra để thử cái tiếp theo.
Cho nên mới mất thời gian đến thế.
Một nhân viên lịch sự hỏi Cố Cảnh Liên: “Thưa anh, anh xem chiếc váy này thế nào?”
Cố Cảnh Liên nhìn cô đánh giá, Sở Hà cũng im lặng chờ nghe lời nhận xét từ anh.
“Cũng bình thường.”
Anh lạnh lùng nói, như thể đó là điều hiển nhiên.
Bình thường?
Bình thường nghĩa là trông tàm tạm?
Sở Hà nói: “Tôi không thích hợp để mặc chiếc váy này.”
“Sao lại không hợp?”
Nhân viên cửa tiệm nói: “Thưa cô, cô mặc váy đầm trông rất đẹp ạ!”
Cố Cảnh Liên nói: “Lấy hết toàn bộ!”
“Lấy hết toàn bộ?”
Nhân viên cửa tiệm luống cuống: “Thưa anh, ý anh là toàn bộ số quần áo này…”
Cố Cảnh Liên mất kiên nhẫn rồi, anh rút ra tấm thẻ tín dụng: “Đừng phí lời nữa, thanh toán toàn bộ cho tôi!”
“…”
Đúng là một kẻ giàu có khó tính.
Người đàn ông này nhất định rất giàu!
Khi nhân viên chuyển tấm thẻ cho chủ tiệm để thanh toán thì chủ tiệm giật mình ngạc nhiên vô cùng.
“Tôi có nhìn lầm không…”
Người nhân viên hốt hoảng: “Sao vậy ông chủ? Tấm thẻ này có vấn đề gì chăng?”
“Nếu tôi không lầm thì đây là thẻ Express Centurion Black Card… lần đầu trông đời tôi trông thấy tấm thẻ này đấy…”
“Express Centurion Black Card là gì?”
Express Centurion Black Card là loại thẻ tín dụng cao cấp nhất, được xem là ông vua của các loại thẻ tín dụng.
Nghe nói loại thẻ này hướng tới đối tượng là các nhân vật có tiếng tăm và vị thế, ví dụ như giới hoàng tộc, những người đứng đầu quốc gia, tỉ phú… Những người không đủ điều kiện sẽ không có cách nào có được tấm thẻ này cả.
Nghe nói, người sở hữu loại thẻ này sẽ được hưởng những ưu đãi cao cấp nhất toàn cầu. Chính vì vậy mà số lượng thẻ Express Centurion Black Card được phất hành trong nước là rất ít, chỉ tầm vài chục. Lại nghe nói, số lượng thẻ được phát hành đều được thông qua sự hợp tác với các ngân hàng lớn và uy tín bậc nhất cả nước.
Theo như người chủ tiệm biết thì hiện nay trên thị trường mới chỉ có mười mấy tấm thẻ Express Centurion Black Card mà thôi.
Nếu thẻ tín dụng này là thật, vậy thì thân thế của người đàn ông này…
Chắc chắn phải là hàng tỷ phú.
Cũng có thể anh ta là một người có tiếng nói trong xã hội. Nhưng không phải cứ nổi tiếng là đủ, muốn sở hữu được thẻ tín dụng Express Centurion Black Card còn phải đáp ứng đủ các yếu tố về mặt tư cách.
Mua hết toàn bộ số quần áo trong tiệm thì sẽ mất khoảng một trăm nghìn, chủ tiệm hồi hộp quẹt thẻ, và dĩ nhiên là thanh toán thành công.
Sở Hà vẫn còn đang mệt mỏi sau khi thử quần áo thì đã thấy chủ cửa tiệm tay cầm túi lớn túi nhỏ đến, sau đó còn cung kính trả lại thẻ cho Cố Cảnh Liên.
Mãi đến khi đã rời khỏi cửa tiệm rồi mà cô vẫn còn có chỗ chưa hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...