Người phụ nữ lại nói, "Con tôi muốn cái gì không có, thứ con tôi muốn, trong nhà đều đã mua rồi, còn có thể cần một món đồ chơi cũ nát sao!?"
Hữu Hữu tức giận!
Món đồ chơi cũ nát!?
Món đồ chơi này, đúng là dùng tiền cũng không mua được, không phải loại số lượng có hạn, mà là, món đồ chơi này dành riêng cho Tiểu Nguyệt Dao, cậu tự mình tỉ mỉ thiết kế một cái duy nhất, có một không hai!
Thứ mà cậu dành cho em gái, từ trước tới giờ đều là tốt nhất, vào miệng người phụ nữ này, lại thành món đồ chơi cũ nát!?
"Bà nói không hiếm lạ, nhưng con trai của bà lại thấy hiếm lạ đó!"
Hữu Hữu đi qua kéo góc áo Mộ Nhã Triết, hừ lạnh một tiếng nói, "Cha à, cha đừng chấp nhặt người đàn bà chanh chua này! Đuổi bọn họ đi ra ngoài là được, nói chuyện với bọn họ, là lãng phí thời gian!"
Vân Thi Thi cũng chịu đựng tức giận nói, "Mời các ngươi cút đi."
Người đàn ông đứng một bên không nói gì, dù sao Mộ Nhã Triết đứng trước mặt ông ta, khí thế thua một mảng lớn, ông ta cũng không dám quá kiêu căng!
Người phụ nữ lại càn quấy hỏi, "Các người có biết chồng tôi là ai không!?"
Lời này nói ra, cũng rất tự đại!
Mộ Nhã Triết hỏi lại, "Tôi cần phải biết sao?"
"Anh tốt nhất nên biết, chồng tôi thân phận gì! Anh đừng tưởng rằng anh cũng ở Hương Thể Mạn Bộ giống như chúng tôi, thì cho rằng địa vị của mình rất cao! Chồng tôi là tổng giám sát của công ty bất động sản Vạn Kha! Công ty bất động sản Vạn Kha, anh biết chứ? Công ty lớn nằm trong top 500 thế giới!"
Mộ Nhã Triết nghe xong, trong lòng cười lạnh!
Tóm lại luôn có mấy con ếch ngồi trong đáy giếng nhảy ra, mất mặt xấu hổ.
Ông ta là ai?
Hóa ra là tổng giám sát của Vạn Kha.
Nói đi thì nói lại, ngay cả người sáng lập Vạn Kha là Vương Xuyên Đức, nhìn thấy anh còn không phải cũng ăn nói khép nép địa ngoan ngoãn gọi một tiếng "Tổng giám đốc Mộ".
Ông ta chỉ là một tổng giám sát nho nhỏ, tư thế ngạo mạn như vậy, không biết lấy tự tin từ đâu ra.
Tiểu Dịch Thần cũng biết Vạn Kha, cậu còn từng thấy Vương Xuyên Đức của Vạn Kha nữa, trước mặt cha, lúc đó chẳng phải cũng ngoan ngoãn khép nép nịnh nọt, sao người đàn ông này kiêu căng như vậy!?
Cậu lạnh lùng nói, "Chỉ là tổng giám sát của Vạn Kha mà thôi. Tôi xin khuyên các người đừng có ở chỗ này tự tìm mất mặt xấu hổ!"
Hữu Hữu ngạc nhiên, xen vào một câu không liên quan, "Mộ Dịch Thần, giờ anh nói thành ngữ một câu tiếp một câu, ừ, có tiến bộ."
Mộ Dịch Thần đỏ mặt, không để ý tới cậu.
Cậu còn đang nổi nóng đó!
"Thức thời thì nhanh cút đi!"
Bị một đứa bé đuổi ra cửa, đúng là mất hết mặt mũi, người đàn ông nghe không nổi nữa, đứng ra tỏ thái độ, "Hôm nay, tôi chỉ nói vậy, tốt xấu cũng là hàng xóm một hồi, cũng không phải chuyện lớn gì, bảo con anh nói lời xin lỗi, cũng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không! Nhưng các người lại không có thái độ muốn xin lỗi đàng hoàng! Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
Vân Thi Thi thấy tò mò, "Ông muốn không khách khí thế nào?"
Người đàn ông mới vừa muốn nói gì, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân.
Một đám người tò mò quay đầu lại, thì thấy Lục Cận Dự cầm một phần tài liệu trong tay đi tới!
Người đàn ông vừa thấy anh ta, vẻ mặt thay đổi, ngoài ý muốn mở to hai mắt, thái độ mà lại có vẻ nịnh nọt, "Tổng giám đốc Lục, sao anh lại đến đây!?"
Lời này, lại khiến Vân Thi Thi thấy ngoài ý muốn rồi.
Bọn họ quen nhau!?
Lục Cận Dự nhìn thấy ông ta, cũng ngoài ý muốn, "Tổng giám sát Trương, sao ông lại ở đây?"
Người đàn ông cũng thấy khó hiểu.
Mấy ngày gần đây, Vạn Kha và tập đoàn Thánh Ngự có một hạng mục hợp tác, là đầu tư khai phá phố tài chính, bởi vậy, ông ta thường xuyên chạy tới tập đoàn Thánh Ngự, tiếp xúc với Lục Cận Dự tương đối nhiều, bởi vậy liếc mắt một cái thì nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...