Nhà họ Mộ.
Mộ Nhã Triết cất xe vào gara, đi vào phòng khách, Mộ Thịnh cùng Mộ Uyển Nhu đều đang ở đó.
Ông Mộ sầm mặt ngồi trên ghế salon, một bên Mộ Uyển Nhu quỳ gối một bên, cẩn thận mà đấm chân cho ông cụ, khi thì nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết trở về, ông Mộ sắc mặt xanh mét, hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc cháu cũng biết đường về nhà sao!”
“Ông.” Mộ Nhã Triết chào hỏi.
Mộ Uyển Nhu nhìn anh, định mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Mộ Thịnh đột nhiên đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn, hiển nhiên cơn tức giận không nhỏ.
“Hai ngày này cháu đi những đâu? Có còn biết tới cái nhà này không!?”
“Cháu bận.”
“Bận? Cháu bận cái gì? Bận đi đến giường của người phụ nữ khác ư!” Mộ Thịnh nổi trận lôi đình.
Mộ Uyển Nhu lập tức dịu ngoan mà xoa dịu lửa giận của ông cụ, dịu dàng nói: “Ông à, ông đừng quá tức giận, chỉ hại đến sức khỏe của ông thôi! Anh ấy nhất định là vướng chuyện ở công ty, lúc này mới……”
“Hừ! Nó bận, Uyển Nhu, con luôn luôn suy nghĩ cho nó như thế, nhưng nó có bao giờ nghĩ cho con không?”
Mộ Uyển Nhu sắc mặt cứng đờ, trong mắt đầy vẻ ủy khuất.
Không khí trong phòng khách cực kỳ ngưng trọng.
Mộ Nhã Triết ngồi ở trên sô pha, điềm nhiên mà pha một ly trà, biểu hiện vô cùng tự nhiên, hoàn toàn làm lơ cơn phẫn nộ của ông.
Ông Mộ thấy bộ dạng thản nhiên của anh, càng thêm tức giận.
“Căn nhà lớn kia, con cho ai?” Ông Mộ híp mắt, sắc mặt âm trầm.
Ấn đường Mộ Nhã Triết nhíu lại.
Quả nhiên, nhất cử nhất động mấy ngày nay của anh đều bị người khác theo dõi.
Sự việc mới mười lăm phút trước thôi, thế nhưng đã truyền tới tai ông Mộ.
Điều này làm anh có chút không vui.
Bởi vậy, đối với chất vấn của ông Mộ, anh lạnh lùng không nói một câu nào.
“Không nói ư?”
Thấy anh trầm mặc, ông cụ hơi ngồi thẳng dậy, đem một túi văn kiện nặng nề vứt xuống trước mặt Mộ Nhã Triết, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì ít nhất, giải thích rõ ràng chuyện này đi!”
Mộ Nhã Triết mặt vô cảm mà lấy ra từ túi văn kiện một chồng tư liệu, cùng với mấy bức ảnh, ánh mắt lãnh đạm đảo qua.
Quả nhiên, ông Mộ đích thân phái người đi điều tra Vân Thiên Hữu.
Mộ Uyển Nhu đứng một bên cũng tò mò mà đi đến, cầm lấy kia mấy bức ảnh chụp, biểu tình cứng đờ, đột nhiên sững sờ!
Cô ta cũng không biết việc Mộ Thịnh điều tra chuyện của Vân Thiên Hữu.
Không cảm kích chút nào.
Mộ Uyển Nhu âm thầm mà nghiến răng nghiến lợi, tình thế đều không như cô ta dự kiến.
Nếu Mộ Thịnh điều tra Vân Thiên Hữu, như vậy tất nhiên cũng sẽ điều tra thân thế của Vân Thi Thi.
Đến lúc đó, nếu như điều tra được sự việc mười mấy năm trước về trước……
Mộ Uyển Nhu đột nhiên căng thẳng vô cùng, hô hấp cứng lại.
Mộ Thịnh đang vô cùng nổi nóng, bởi vậy cũng không có nhận thấy được vẻ khác thường của cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi: “Đứa nhỏ này, điều tra rõ ràng sao?”
Mộ Nhã Triết thâm thúy tầm mắt dừng ở tâm thần không chừng Mộ Uyển Nhu trên người, chậm rãi nói: “Không có.”
“Ông xem đứa nhỏ này, ước chừng sáu bảy tuổi, là chuyện khi nào?!” Mộ Thịnh giận nhiên nói: “Ông mặc kệ đứa nhỏ này là như thế nào tới, tóm lại, huyết mạch nhà họ Mộ tuyệt đối không thể lưu lạc ở bên ngoài! Dẫn nó về đây!”
Mộ Uyển Nhu phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: “Ông à, chuyện đứa trẻ này tạm gác sang một bên đi! Chưa điều tra rõ ràng chân tướng mà đã quyết định như vậy không khỏi quá mức qua loa đi?”
Mộ Thịnh hừ lạnh nói: “Xét về ngoại hình mà nói đứa nhỏ này giống Tiểu Dịch Thần như đúc, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra dòng máu nhà họ Mộ! Thân phận có thể làm giả, nhưng huyết thống lại không làm giả được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...