"Thi Thi..."
Cô ngủ cực kỳ không yên, giọng nói của Cố Tinh Trạch không ngừng vang vọng bên tai cô, như là nỉ non dịu dàng.
Vân Thi Thi mở choàng mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy!
"Tinh Trạch ——!"
"Thi Thi..."
Tiếng nói của anh chân thực như vậy, phảng phất đang ở trước mắt.
Vân Thi Thi lại không nhìn thấy gì, cô cố gắng mở to hai mắt, hai tay không ngừng tìm tòi, nhưng mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không chạm được.
Mấy ngày qua, cô không có ăn cơm, cũng chưa từng nói chuyện nhiều, nhưng mà nghe thấy giọng nói của Tinh Trạch, vốn dĩ trái tim sắp chết lại giống như lập tức thức tỉnh, bắt đầu căng thẳng nhảy lên!
"Tinh Trạch, anh ở đâu?"
Thần trí Vân Thi Thi rất hoảng hốt, nhưng mà trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ.
Tinh Trạch!
Tinh Trạch ở bên cạnh cô!
Cô nghe được tiếng gọi ôn nhu của anh.
Cô nghe thấy rồi!
"Tinh Trạch..."
"Thi Thi..."
Giống như là anh đang cười, ôn nhu cười, gọi tên cô.
Vân Thi Thi vươn người xuống giường, cái gì cô cũng không nhìn thấy, dưới chân gập ghềnh trắc trở, đầu gối không cẩn thận đụng vào cạnh giường, nhưng căn bản cô không thấy đau đớn, đưa tay ra, tìm tòi xung quanh.
"Tinh Trạch, anh ở đâu..."
Cô lắng nghe âm thanh mà tìm đến, cô nghe thấy âm thanh rất gần, càng ngày càng gần, cô tiến lên từ từ, đầu ngón tay lại bất ngờ chạm vào màn hình lạnh lẽo.
Âm thanh của Cố Tinh Trạch xuyên qua màn hình truyền hình truyền vào trong tai cô.
"Thi Thi... Thi Thi..."
Anh vẫn ghi nhớ tên của cô, dường như không có chút thiếu kiên nhẫn nào.
Vân Thi Thi trợn mắt lên, để sát vào màn ảnh truyền hình, chỉ nghe được giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Có thể sau này, cũng không có cơ hội gọi tên em thế này nữa."
...
Trên màn ảnh truyền hình, Cố Tinh Trạch ngồi ở trước màn ảnh, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười, như lần đầu gặp gỡ, cười dịu dàng như gió xuân.
Thậm chí là có chút mất tự nhiên cùng ngại ngùng.
Thế nhưng hình ảnh như vậy, cô lại không nhìn thấy.
"Lần đầu tiên nghe được cái tên này, liền cảm thấy đây là cái tên rất êm tai, tên như người."
...
"Thi Thi, anh phải đi. Ừm... Phải đi đến một chỗ rất xa..."
...
"Có thể cả đời này, chúng ta sẽ không lại gặp."
...
Vân Thi Thi nghe được câu này, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Anh từng quấy nhiễu em rất nhiều, đúng không? Ừ... Xin lỗi. Những chuyện đó, đều là không kìm lòng được. Anh thích em, nhưng mà dù sao có chút tình cảm, làm thế nào cũng không thể miễn cưỡng được."
"Tinh Trạch..."
"Từ hôm nay trở đi, sẽ không như vậy nữa."
"..."
"Chuyện tiếc nuối nhất đời này, là gặp được em, hơi chậm một bước. Anh không cam lòng, anh tin chắc rằng tình yêu không phân trước sau, anh muốn thử nỗ lực, nhưng anh dần dần phát hiện, chúng ta không cách nào ở cùng nhau, anh dần dần phát hiện, chúng ta không có cách nào ở cùng nhau. Không phải là anh hiểu quá muộn, mà là anh yêu em, em không yêu anh."
"..."
"Thi Thi, anh thật sự, anh thật sự, rất yêu em! Nếu như có thể, anh đồng ý dùng tính mạng để yêu em!"
"..."
"Anh hi vọng, em không có anh, căn bản sống không nổi."
"..."
Trong màn ảnh, Cố Tinh Trạch bỗng nhiên khẽ mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Nếu không, chúng ta ước hẹn nhé? Nếu như có kiếp sau, chúng ta lại gặp gỡ có được hay không?"
"..."
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung, gắt gao cắn môi, nước mắt mặn đắng chảy vào kẽ môi.
"Anh nhất định sẽ tới tìm em! Sau đó, chúng ta cùng nhau cả đời, có được hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...