Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cố Cảnh Liên thấy bộ dạng cậu chột dạ, nhíu mày, “Cháu trốn ở cửa làm gì?”

“Cháu… Cháu…”

Sở Tiểu Bảo ấp úng một lúc lâu, đột nhiên nói, “Không nên trách bác ấy! Tiền bác ấy mua quần áo cho cháu, tương lai cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chú!”

“…”

Có ý gì?

Cố Cảnh Liên nghe thấy rất bất ngờ.

Ngực bác Phúc ấm áp.

Hóa ra thằng nhóc này lo lắng ông ta tiêu tiền, bị ông chủ trách phạt, lúc này mới vụng trộm đi theo!

Tuy trong đó có chút hiểu lầm, nhưng mà đứa nhỏ lương thiện này, vẫn làm cho trái tim ông ta cảm thấy ấm áp.

Cố Cảnh Liên có chút không kiên nhẫn, nhưng mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh ta nhịn không được nhìn thằng nhóc này thêm vài lần, thấy vẻ mặt cậu ấm ức và không phục đứng tại chỗ, nắm chặt góc áo, có chút áy náy đánh giá anh ta.

Đột nhiên, anh ta ngồi lại trước bàn, vẫy tay với cậu.

“Lại đây!”


“Cái gì?”

“Lại đây!”

Sở Tiểu Bảo có chút sững sờ.

Chú xấu xa này đang gọi mình nha!

Nhưng mà nhìn chú ấy thật hung dữ, không phải là muốn mắng cậu đấy chứ?

Trái tim sợ hãi như vậy, Sở Tiểu Bảo không dám lại gần.

Bác Phúc thấy cậu cực kỳ sợ Cố Cảnh Liên, cười bất đắc dĩ, lập tức nói, “Tiểu Bảo, chú ấy gọi cháu qua đó!”

“Nhưng mà…”

“Đừng sợ, không phải có bác ở đây rồi sao?”

Bác Phúc cổ vũ cậu.

Sở Tiểu Bảo cắn môi, lúc này mới lấy hết dũng khí, chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt Cố Cảnh Liên, đứng nghiêm túc, chột dạ cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng anh ta.

Cố Cảnh Liên cẩn thận nhìn kỹ cậu, từ khuôn mặt, đến cái mũi nhỏ, ngũ quan xinh xắn, mỗi chi tiết, đều cẩn thận đánh giá.


Anh ta vươn tay ra, nhưng mà còn chưa chạm vào cậu, động tác đột ngột, lập tức kinh động đến đứa bé, Sở Tiểu Bảo liếc thấy anh ta vươn tay ra, còn tưởng rằng chú hư hỏng này muốn đánh cậu, sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khóc “Hu hu” một phen.

“Đừng đánh cháu mà… ~~!”

“…” Khóe môi Cố Cảnh Liên giật giật.

Ai muốn đánh cậu!

Sao lá gan của thằng quỷ nhỏ này bé như vậy?

Ngay từ đầu ở vùng hoang vu, một mình lưu lạc như vậy, cũng không thấy cậu khóc lóc, còn lớn gan như thế, leo lên xe của anh ta, hiện giờ trở nên nhát gan như vậy, anh ta chỉ mới duỗi tay ra, liền dọa cậu thành thế này rồi!

Bác Phúc muốn cười, lại đau lòng.

Chắc là tối hôm đó, Cố Cảnh Liên nói lời độc ác, dọa thằng nhóc đó sợ không nhẹ, bởi vậy đứng trước mặt anh ta, khó tránh khỏi trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính.

“Tiểu Bảo ngoan, không phải chú muốn đánh cháu!”

Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước mắt, thấy Cố Cảnh Liên lạnh lùng trừng cậu, bộ dạng thật sự không có ra tay, cũng không thấy hung thần ác sát trong ấn tượng, lúc này mới toàn thân run rẩy đứng dậy, bả vai co rúm như cũ.

“Tay chú không được phép nhúc nhích nhé!” Thằng nhóc đó khóc thút tha thút thít nói.

Cố Cảnh Liên hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới giữ vững cảm xúc của mình, ngữ khí cố gắng dịu đi, nhàn nhạt nói, “Lại đây! Để chú nhìn cháu!”

“Hu…”

Sở Tiểu Bảo có chút tâm bất cam tình bất nguyện, bác Phúc thấy thế, nhẹ nhàng đẩy cậu từ phía sau, lúc này Sở Tiểu Bảo mới ấm ức chu mỏ, đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn ánh mắt anh ta.

Cậu cảm thấy được, ánh mắt của chú này, giống như muốn ăn cậu vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui