Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

“Ừm! Tối hôm đó tuy trời tối, nhưng mà trong phòng có đèn, biển số xe còn có chút phản quang, em còn đuổi theo, thấy đuổi không kịp, liền ghi nhớ lại biển số xe.

Sở Hà lập tức hỏi, “Biển số xe bao nhiêu?”

“Màu đen A87B9L.”

“Được.” Sở Hà im lặng đọc một lần, ghi nhớ. “Chị lập tức đi đến cục cảnh sát, điều tra giấy phép một phen.”

“Có phải biển số giả hay không?” Mộ Yến Thừa đột nhiên hỏi một câu.

Sở Hà lại nói, “Có manh mối, tốt hơn là không có manh mối gì!”

Cô ấy cầm lấy áo trên giá áo, đang muốn đi ra cửa, Mạnh Tinh Tuyết xoay người muốn xuống giường, “Sở Hà, em đi cùng chị!”

“Không được! Thân thể của em quá yếu!”

Sở Hà lại nói, “Em ở đây nghỉ ngơi, nghĩ xem còn manh mối nào có ích hay không!”


Nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.

Mạnh Tinh Tuyết ngơ ngẩn tựa vào giường, liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa ở một bên, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, quay mặt đi.

“Tinh Tuyết…” Mộ Yến Thừa nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Tối hôm đó, vì sao em lại đi như vậy cho xong việc?”

“Nếu không thì sao?” Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng hỏi lại, “Nếu đợi không được bất luận hi vọng gì, chẳng lẽ, không nên thoải mái buông tay sao? Chẳng lẽ anh còn muốn em giống như trước, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhẫn nhục chịu đựng, cho dù không được bất luận hi vọng gì, cũng cần phải giống như người đần độn, hẹn mọn canh gác bên cạnh anh sao? Sau đó, đối với anh thờ ơ, làm như không thấy, ăn nói khép nép như cũ, ngầm chờ đợi anh, hồi tâm chuyển ý sao?”

Mộ Yến Thừa nghẹn lời.

“Tối hôm đó, em vốn đã nghĩ cùng anh lúc đó, nói chuyện để chấm dứt!” Mạnh Tinh Tuyết nói, “Em tính toán xong, còn thu dọn hành lý, gọi điện thoại cho anh, muốn để anh lựa chọn! Hoặc là chúng ta kết hôn, sống cùng nhau, hoặc là em rời khỏi anh, trả lại tự do cho anh, cũng cho em tự do!”

“Điện thoại sao?”

Mộ Yến Thừa nói, “Tối hôm đó anh uống rượu, không có nhận điện thoại của em!”

“Đúng vậy! Anh không nhận điện thoại, mà là một người phụ nữ khác nhận.” Mạnh Tinh Tuyết cười đau khổ, “Cô ta nói, anh ở chỗ cô ta, mệt mỏi, nên ngủ rồi. Chẳng lẽ, em còn phải ngây ngốc coi như không biết, sau đó giống như phi tử trong hậu cung thời cổ đại, đợi anh ở bên cạnh người phụ nữ khác trở lại, sau đó ‘Sủng hạnh’ em sao?”


Mộ Yến Thừa bừng tỉnh, anh ta nhớ rõ, tối hôm đó, anh ta ở bên cạnh Tống Ân Nhã, chẳng lẽ, Tống Ân Nhã nói gì đó kích thích cô ấy, cho nên cô ấy mới trong cơn tức giận, đi cho xong việc?

“Cô ta nói với em cái gì?”

“Quên rồi! Em cũng không muốn nhớ lại nữa.” Mạnh Tinh Tuyết có vẻ lạnh nhạt.

Mộ Yến Thừa giải thích, “Tối hôm đó, anh và cô ta, không có xảy ra chuyện gì!”

“Anh nghĩ rằng em còn có thể tin tưởng những lời anh nói được sao?”

“Anh lừa gạt em bao giờ. Đã làm là làm, chưa làm thì chưa làm!” Mộ Yến Thừa nói.

Mạnh Tinh Tuyết cười, “Anh dám thề không?”

“Nếu thề độc thật sự sẽ ứng nghiệm, anh có thể thề.”

Mạnh Tinh Tuyết, “…”

Mộ Yến Thừa lại nói, “Tinh Tuyết, em về thủ đô với anh đi, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, đợi đến khi em sinh con xong, anh sẽ gánh vác trách nhiệm của người cha, chăm sóc nuôi nấng đứa bé lớn lên thật tốt!”

“Như vậy…” Mạnh Tinh Tuyết hít sâu một hơi khí lạnh, bình tĩnh hỏi lại, “Anh sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng sao?”

Một câu hỏi lại, Mộ Yến Thừa im miệng không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui