Thật lâu sau, bọn họ mới kịp phản ứng lại, dè dặt hỏi: “Nói vậy, chúng tôi… Bắt nhầm người?”
“Giao dịch này không tính!” Tống Ân Nhã hung hăng bỏ lại mấy lời này rồi xoay người định đi.
Hai người kia thấy cô ta định đi thì đánh mắt ra hiệu với nhau, rồi lập tức xông lên ngăn cản cô ta: “Cô muốn đi à? Sao có thể không giữ lời như vậy chứ? Chúng tôi cũng đã khổ sở bắt người tới đây, một câu xóa bỏ giao dịch của cô, công sức của chúng tôi lập tức đổ sông đổ biển?”
“Người tôi cần các người không mang tới, sao nào, các người còn muốn đòi tiền?”
Tống Ân Nhã hừ lạnh một tiếng, vừa muốn vượt qua bọn họ thì lại bị người kia ngăn cản, cửa cũng nhanh chóng bị đóng lại, hiển nhiên là không muốn để cho cô ta nghênh ngang rời đi.
Cô ta liếc mắt đánh giá bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Sao? Chẳng lẽ các người muốn ăn cướp à?”
Người đàn ông cười đểu cáng: “Cô Tống, việc làm ăn cần coi trọng quy tắc! Chúng tôi làm theo cô phân phó, chính cô nói không được rõ ràng, còn có thể trách chúng tôi được à?”
“Làm sao tôi biết được các người có thành thật làm việc không? Các người không tìm được người, lại tùy tiện bắt một đứa bé tới đây cho qua la xong chuyện, tôi còn phải ngoan ngoãn trả tiền thuê cho các người?”
“Cũng không thể nói vậy được! Cô Tống, thế này đi, nếu người này không phải người cô muốn, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã mất công rồi, chúng tôi cũng đâu có muốn nhầm, một chút phí lao động này, cô cũng nên tính cho chúng tôi chứ!”
Tống Ân Nhã không khỏi cười nhạt: “Các người thật có công phu ăn cướp đấy!”
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, biểu cảm lại có chút thay đổi, không còn vẻ khách khí như trước nữa.
Trong lòng Tống Ân Nhã cũng chột dạ, chỉ là mặt vẫn không đổi sắc, lạnh lùng hỏi: “Các người có biết tôi la ai không? Dám chặn đường tôi!”
“Mặc kệ cô là ai, dù có là ông trời thì ông đây cũng không quan tâm, khoản tiền này, không nói là 50 vạn, phí vất vả của chúng tôi vẫn phải tính chứ? Dù sao chúng tôi cũng đã dẫn người tới, tốt xấu gì cũng đã lăn lộn suốt cả một đêm, một đồng cũng không đưa, cái cửa này, cô đừng có mơ đi qua được!”
“Anh…”
Tống Ân Nhã giận dữ im bặt, nhưng cô ta vẫn còn tỉnh táo, nếu còn thế này cũng chỉ có mình chịu thiệt, vì thế cô ta hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi lấy ví ra.
Hai người kia thấy trong ví của cô ta có đầy tiền mặt thì lại liếc nhau một cái, một người bỗng vọt tới cướp lấy ví của cô ta.
Tống Ân Nhã giật mình, người kia cướp được ví của cô ta tự nhiên lôi hết tiền ra dếm, thấy có khoảng năm sáu vạn, có lẽ số còn lại vẫn để trên xe, nhưng với bọn họ ngần này cũng tạm đủ rồi, cũng không cần gây khó dễ cho cô ta thêm nữa, đưa tay ném ví xuống đất rồi xoay người rời đi.
Tống Ân Nhã tức đến nổ phổi, mắt thấy hai người kia tiêu sái lên xe, nghênh ngang rời đi cũng không nói được gì.
Cô ta cũng đang định đi, bỗng nghĩ tới cái gì, quay lại nhìn Sở Tiểu Bảo, nhéo nhéo mi tâm, rồi lại không nói gì mà xoay người rời đi.
Tuy đứa bé này có chút tội nghiệp nhưng cô ta cũng không quản được, tránh dính tới chuyện linh tinh!
Cứ ném nó ở đây, sống hay chết cứ để nó tự sinh tự diệt đi!
Sở Tiểu Bảo giương mắt nhìn cô ta rời đi, nghe tiếng động cơ ô tô gầm rú, qua cửa sổ nhìn bóng xe xa dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...