Con cô đã hình thành thói quen về việc cô đi sớm về trễ.
Nguyên bản, cậu ở nhà một mình, rất là nhàm chán.
Phải biết rằng, Sở Hà không có thân phận, không có hộ tịch, nên cậu ngay cả một tấm giấy khai sinh cũng không có, chứ đừng nói đến việc đi học như những đứa trẻ khác.
Nhà trẻ trong thôn thì vô cùng cũ nát, nhưng dựa theo chế độ mới, những đứa trẻ như cậu cũng không có cách nào vào nhà trẻ.
Vì vậy, trong lúc Sở Hà làm việc, cậu không còn cách nào khác là ngồi nhà xem ti vi, hoặc là chơi đùa với mấy đứa nhỏ bên cạnh.
Nhưng mấy đứa trẻ trong thôn lại không thích người trắng trẻo non nớt như cậu, rõ ràng là lớn lên ở nông thôn, lại giống như một người thành thị vậy, thích sạch sẽ, quả thực rất yếu ớt.
Ngay cả bùn cũng không chịu chơi.
Đùng nói, cậu nhóc họ Sở tuổi tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, nhìn mấy đứa trẻ cùng tuổi nghịch bùn, cậu chỉ đứng bên cười nhạt.
Vì vậy, Sở Hà mua cho cậu tranh liên hoàn, bản vẽ nhỏ, thời điểm khi ánh mặt trời tốt, cậu nhóc họ Sở liền mang chúng ra ngoài, vẽ theo mẫu.
Cứ như vậy mấy tháng, cậu vẫn tỉ mỉ vẽ.
Bây giờ, trong nhà có nhiều hơn một người, Mạnh Tinh Tuyết khi nào ngừng công việc kinh doanh tại nhà, sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.
Phong cảnh ở Yển Thành rất đẹp, Mạnh Tinh Tuyết đi trên con đường nhỏ trong thôn, thầm có ý định muốn phát triển nơi đây thành một khu du lịch.
Ruộng bậc thang tràn ngập hương hoa, trời xanh mây trắng, không có tràn ngập mùi công nghiệp, khói bụi ô nhiễm như thành phố, tất cả đều vô cùng tươi đẹp.
Hồ nước xanh biếc sao?
Dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy sao?
Tùy chỗ, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Mạnh Tinh Tuyết khi còn bé cũng rất thích vẽ, vì vậy thỉnh thoảng mang theo cậu nhóc họ Sở đi vẽ tranh phong cảnh, còn lại, đều là cùng cậu nằm lên bạt cỏ, ngửa mặt nhìn trời.
"Dì Tinh Tuyết, dì nói, mẹ đặt cho cháu cái tên Sở Tiểu Bảo, có dễ nghe hay không? Nhiều người nói cái tên này không được đẹp!"
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi bật cười: "Tiểu Bảo Tiểu Bảo, dễ thương, điều này nói rõ, con ở trong lòng mẹ là một bảo bối."
"..." Sở Tiểu Bảo nghiêng mình, ghé vào bên người cô, một cánh tay trắng mềm nhỏ nhắn chống cằm, tò mò hỏi: "Dì Tinh Tuyết sau này sinh em bé, muốn đặt tên là gì?"
"Dì sao, dì vẫn chưa nghĩ ra! Cũng không biết bảo bối trong bụng dì là bé trai hay bé gái nữa."
Sở Tiểu Bảo bỗng nhiên cười hì hì nói: "Nếu như là bé gái thì tốt rồi!"
"Hả?" Mạnh Tinh Tuyết có chút kinh ngạc: "Tại sao lại nói như thế?"
"Mẹ nói, nếu như dì sinh bé gái, liền cho Tiểu Bảo lấy làm vợ!"
"..." Mạnh Tinh Tuyết nhất thời dở khóc dở cười.
"Tiểu Bảo, cháu có biết vợ có nghĩ là gì không?"
"Đương nhiên!"
Sở Tiểu Bảo đương nhiên đắc ý: "Mẹ nói, vợ chính là người phụ nữ bên cạnh cháu cả đời, làm bạn với cháu!"
"Phốc..." Mạnh Tinh Tuyết bị câu nói ngây ngô của cậu chọc cười: "Mẹ cháu giải thích như vậy sao?"
"Đúng vậy! Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Qủa thực... cũng không sai biệt!" Mạnh Tinh Tuyết nhịn không được xoa xoa đầu cậu, đột nhiên hỏi: "Tiểu Bảo, dì muốn hỏi cháu một vấn đề, cháu biết chồng là gì không?"
"Không biết..." Sở Tiểu Bảo lắc đầu: "Chồng là gì vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...