Anh ta kinh ngạc, lập tức kéo kéo khóe môi: "Anh Mộ, làm cái gì vậy? Dắt con đến đây muốn làm cái gì?"
"Chú Cao, nể tình tổng giám đốc Vạn Kha Vương Xuyên Đức, cháu cho chú một lời khuyên."
"Lời khuyên?" Cao Nam càng nghe càng là cảm thấy khó hiểu, giận quá thành cười: "Mày lấy thái độ gì nói chuyện với tao?"
Hữu Hữu nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, không nói lời nào, chỉ nhìn anh ta.
Cao Nam lại nói: "Mày nói cho tao một lời khuyên sao, ha ha! Tao đây không ngại rửa tai nghe xem mày có thể cho tao được lời khuyên gì!”
"Cái video kia, tôi đã xem qua rồi, chú Cao, da mặt của chú thật là dày! Nói dối như vậy mà mắt cũng không nháy một cái. Nhưng mà, nếu ngày mai chú có thể đến buổi họp báo và làm rõ chuyện này, tôi có thể sẽ không tính toán với chú!”
Giọng nói khờ dại, trong trẻo êm tai.
Giọng nói của Hữu Hữu còn mang chất trẻ con, ngọt ngào ngây thơ, nhưng thanh âm rất êm tai.
Cao Nam lập tức cười thành tiếng: "Mày đây là đang ra lệnh cho tao sao?"
"Đúng vậy!" Cậu trực tiếp thừa nhận: "Tôi không muốn thương lượng với chú, mà chú chắc chắn phải làm vậy, bởi vì đứa bé ngoan thì không thể nói dối."
Cao Nam sửng sốt, khinh miệt cười: "Chỉ bằng mày mà cũng đòi có tư cách ra lệnh cho tao?"
Dừng một chút, anh ta liếc Mộ Nhã Triết: "Chỉ dựa vào cha mày là con chó nhà có tang?"
"Chó nhà có tang?"
Hữu Hữu kinh ngạc nhìn Mộ Nhã Triết, lập tức phì cười.
"Cha, vì sao người này lại nói cha là chó nhà có tang?"
Mộ Nhã Triết không đáp
Cao Nam lại lạnh lùng thốt: "Cha? Ha ha, thật ngây thơ!"
Anh ta không muốn đôi co với một đứa bé, quay lại nhìn Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Mộ Nhã Triết, từ trước tới nay, tôi kính sợ anh, vì anh là tổng giám đốc Mộ Thị, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn tài chính Đế Thăng! Khi đó, anh đúng là có địa vị hiển hách! Ngay cả cậu họ của tôi, anh cũng không để vào mắt, ở trước mặt anh, ông ta ngoan ngoãn như con chó con, cho dù anh có diễu võ giương oai thì ông ta cũng chẳng dám làm gì! Dưới uy nghiêm của cậu họ, tôi không thể không ngoan ngoãn cúi đầu trước anh, nhưng trong lòng tôi chưa từng phục anh! Anh là cái thá gì? Chẳng qua là xuất thân tốt hơn tôi thôi, cộng thêm năng lực hơn tôi một chút, nhưng trừ những thứ này ra, anh còn có gì so được với tôi?"
Dừng một chút, Cao Nam lại lạnh lùng cười: "Nhưng mà có câu nói như thế này, mười năm phong thủy luân chuyển! Hiện giờ anh đã không còn là tổng giám đốc Mộ thị, cũng không còn hiển hách như trước, càng không phải người thừa kế khiến người người khiếp sợ! Nghe nói anh bị nhà họ Mộ đuổi đi rồi, thế nào, trong một đêm từ trên cao rơi xuống vực thẳm, mùi vị như thế nào? Có phải là rất nhục nhã không? Hiện tại anh chật vật bao nhiêu, tôi không biết, nhưng người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, anh lại dẫn hai đứa con đến đây nói chuyện với tôi? Ha ha! Anh cho là bây giờ anh có thể làm gì tôi?"
Bị anh ta lăng nhục như vậy nhưng Mộ Nhã Triết lại không tức giận, ngược lại còn tao nhã mỉm cười, chậm rãi nói: "Anh nói đúng một điểm, lại nói sai một điểm."
"Có ý gì?"
Cao Nam không rõ anh muốn nói gì.
Cái gì mà nói đúng một điểm, lại nói sai một điểm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...