(*) Yển Thành: một huyện thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
Giang Khởi Mộng nhắc tới Lục Cảnh Điềm, sắc mặt Tống Ân Nhã lập tức chậm lại, lơ đễnh nói: "À, con còn tưởng là chuyện gì đâu? Con biết, cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị lửa đốt làm tổn thương, ở trong bệnh viện, thời gian trước con qua thăm cô ấy, còn nghe bác sĩ nói tình hình khôi phục của cô ấy đang rất khả quan."
Lục Cảnh Điềm mặc dù là chị em tốt của Tống Ân Nhã, nhưng mà, nhìn thì có vẻ quan hệ tốt, nhưng thực ra cũng chỉ gọi là quen hơn người ngoài chút mà thôi.
Hai người quan hệ chỉ có thể nói là hơi thân, cũng không tới mức thành thật tất cả với nhau.
Hơn nữa nhà họ Tống gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, thể trạng và tinh thần của Tống Ân Nhã đều vô cùng mệt mỏi, tâm tính cũng có biến hóa vô cùng lớn, đối với những chuyện này hầu như là không có thời gian để ý rồi.
"Không phải là chuyện này, xảy ra được mấy ngày rồi... Lục Cảnh Điềm nhảy lầu tự sát, chuyện này con biết chứ?"
Tống Ân Nhã không yên lòng gật đầu, sau đó mới phản ứng kịp, lập tức trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"
"Năm ngày trước, cô ấy nhảy từ sân thượng của bệnh viện xuống, tự sát!"
Giang Khởi Mộng nói: "Mai chính là bảy ngày của cô ấy, nhà họ Lục chuẩn bị làm lễ, con không chuẩn bị đi sao?"
Tin tức này tới quá đột ngột, Tống Ân Nhã nhất thời không chuẩn bị được tâm lý, vẫn đứng như tượng.
"Làm sao có thể? Mẹ, tin tức này có chuẩn xác không?"
"Đương nhiên là đúng!"
Giang Khởi Mộng nói: "Mẹ cũng là xem tin xác nhận trên tạp chí của Hoàn Vũ mới dám chắc chắn! Mai chính là lễ bảy ngày của cô ấy, con là bạn thân, cũng nên đi qua đó một chút!"
"Nhưng mà... không được..."
Tống Ân Nhã do dự nói: "Con lập tức phải kết hôn rồi, đến một đám tang như vậy, sợ rằng có chút kiêng kỵ, gặp rắc rối!"
"Con không đi, cũng không quan trọng, cũng không phải chuyện trọng yếu gì, mẹ gọi điện cho nhà họ Lục tỏ chút thái độ, rồi nói người con không khỏe là được."
Tống Ân Nhã gật đầu.
"Con hơi mệt, về phòng trước!"
Giang Khởi Mộng đuổi theo mấy bước: "Ăn cơm tối chưa? Có muốn mẹ hâm nóng thức ăn đem lên phòng cho không?"
Tống Ân Nhã không trả lời, cả người mệt mỏi bước lên tầng.
Giang Khởi Mộng lo lắng nhìn bóng lưng cô ta, nặng nề thở dài một hơi.
...
Buổi tối, bầu trời vẫn tối đen như thường lệ.
Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng trước một điểm trạm, cửa xe mở ra, một người phụ nữ mang theo hành lý bước xuống.
Cửa xe liền đóng lại, rồi nhanh chóng rời đi.
Mạnh Tinh Tuyết ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh.
Sân ga Yển Thành.
Yển Thành -- là một huyện nhỏ cánh thủ đô tầm 200km.
Cô đứng bơ vơ trước bến xe, dọc đường đi vẫn không biết đi đâu, trong lúc vô cùng thì thấy tên nơi này.
Yển Thành - Yến Thừa...
Qủy thần xui khiến, cô liền mua vé xe tới nơi này, sau đó mua thêm chút bánh mì và nước, để ăn trên đường.
Mười giờ đi xe, cả đường xóc nảy, cộng thêm cô đang mang thai, tất cả số thức ăn đó đều phun ra ngoài hết rồi.
Cũng may mấy người phụ nữ trên xe biết cô mang thai nên cũng có ý chăm sóc, sau khi xuống xe, đối diện đường là một quán trọ, nhưng hình như cũng đã tắt đèn.
Mạnh Tinh Tuyết nhìn chung quanh, nơi này chắc chắn rất khó bắt xe, vậy nên trước mắt nên tìm chỗ ở trước, rồi tính sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...