Chí ít, sẽ không cần liên lụy bọn họ phải chăm sóc cô, hai người có thể dưỡng già một cái thoải mái nhất!
Cô chính là một người tàn phế.
Chăm sóc cô chắc chắn sẽ rất cực khổ!
Cô sống cũng không có ích gì, thậm chí còn làm liên lụy tới người khác.
Bọn họ đã chịu khổ vì cô nhiều như vậy, cuối cùng cũng nên cho họ thời gian để nghỉ ngơi rồi!
Lục Cảnh Điềm cứ suy nghĩ miên man như vậy, đi tới bên cạnh ghế sa lon, đôi mắt bỗng cay xè, nghèn nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không nói nên lời, khóe môi giật giật, xem như là nói lời từ biệt, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Cha, xin lỗi, là con có lỗi với cha, không có cách nào báo đáp được ơn nuôi dưỡng của người, bây giờ, muốn nói nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ phụng dưỡng hai người thật tốt.
Mọi người không cần lo lắng cho con, luyến tiếc con, bởi vì rời đi, đối với con, mới là con đường giải thoát tốt nhất!
Nói xong, Lục Cảnh Điềm cố nuốt nước mắt vào trong, đi về phía cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang, yên tĩnh không một tiếng động.
Cô vừa vịn vào tường vừa đi, một thân trắng toát bộ áo bệnh nhần, từ xa nhìn lại, giống như một hồn ma vậy.
Ngọn đèn mờ ảo, cả bệnh viện chỉ còn vài bác sĩ trực đêm, mà giờ phút này, cũng đã đang ghé vào bàn, nhắm mắt ngủ gật, Lục Cảnh Điềm đi rất chậm, bước đến thang máy, cố hết sức ấn số tầng cao nhất.
Tầng cao nhất ở đây là tầng 28.
Bệnh viện này vừa được sửa chữa lại một lần, rực rỡ hẳn lên, tầng trệt cao ngất, lại giống như một cái ngục giam, nhốt lại không ít khổ sở, không ít đau xót của bệnh nhân.
Cô đi tới tầng cao nhất, đi qua hành lang phòng chữa cháy.
Cửa tầng trệt không có khóa, ở trên này, bình thường chỉ có mấy y tá ban ngày đem quần áo lên phơi mà thôi.
Ban đêm gió thật lạnh, thật lớn.
Cô không thể trúng gió, nhưng bây giờ, cô còn sợ bị trúng gió sao?
Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.
Lục Cảnh Điềm chẳng những không có vẻ đau thương sợ hãi, mắt thấy mình sắp được giải thoát, tâm tình của cô vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cô thậm chí bắt đầu tưởng tượng, khi cô từ trên này nhảy xuống, thân thể rơi tự do, cuối cùng mạnh mẽ rơi xuống đất, từ độ cao tầng 28, cả người thậm chí sẽ nát bét sao?
Tất nhiên là khổ sở!
Hỗn loạn cũng là điều hiển nhiên.
Thế nhưng chỉ như vậy, cô sẽ không cần đối mặt với vẻ ngoài xấu xí này nữa, cũng thoát khỏi dằn vặt về cả thể chất và tinh thần, Lục Cảnh Điềm ngược lại cảm thấy dễ thở hơn, lại thê lương nở nụ cười.
Nhìn ra xa xa, vừa vặn nhìn thấy cảnh thành phố về đêm, cô nhận ra, kia là quán bar trước đây cô hay tới, nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ bây giờ cô còn đang ở đó nhảy nhót uống rượu với bạn bè ở đó, hưởng thụ thú vui về đêm.
Chỉ sau khi mất đi, mới hiểu, mình đã bỏ nỡ bao nhiêu điều quý giá, giờ phút này, dù có hối hận nhiều hơn nữa, cũng không có ích gì nữa rồi.
Lục Cảnh Điểm ngồi sát lan can, trầm mặc một lúc lâu, cho tới khi nhiễm gió lạnh, nhức đầu, cô mới đứng lên, cả người loạng choạng, đưa lưng ra ngoài, nhẹ nhàng thả lỏng cho cả người ngã về phía sau...
...
"Ông Lục... Ông Lục..."
Lục Bác Thịnh bị tiếng gọi hoảng hốt của người bác sĩ đánh thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...