“Cho dù cậu ấy làm gì, mẹ cũng sẽ không sợ hãi. Cậu ấy là người thân của mẹ mà.”
Dừng một chút, cô đột nhiên có chút lo lắng, “Mẹ chỉ lo lắng cho cậu.”
Mí mắt Hữu Hữu nâng lên, thấy trên mặt Vân Thi Thi lộ ra lo lắng, luống cuống tay chân dỗ dành an ủi, “Mẹ, đừng lo lắng mà! Bên người cậu có rất nhiều lính đánh thuê bảo vệ, những lính đánh thuê đó đều là cao thủ số một số hai. Cự Phong quản lý tổ chức lính đánh thuê đứng đầu thế giới, lính đánh thuê Thiên Thai, lính đánh thuê Thiên Thai là tổ chức lính đánh thuê với nhiều nhân tài kiệt xuất, ngay cả FBI đều bó tay không làm gì được.”
“Lợi hại như vậy sao?”
Hữu Hữu nói, “Dạ! Một tay có thể đối phó hai cha.”
Nói không lưu tình chút nào nào, khóe mắt Mộ Nhã Triết giật giật mạnh một phen, nhịn không được trợn mắt nhìn cậu.
Hữu Hữu oan uổng nói, “Con nói thật mà!”
Mộ Nhã Triết, “…”
Tiểu Dịch Thần cũng đồng tình vỗ vai Mộ Nhã Triết, thương cảm nói, “Cha à, cha có vẻ không có uy tín nha!”
Vân Thi Thi đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt nhìn người Hữu Hữu, “Vì sao con lại biết nhiều như vậy?”
“A…”
Hữu Hữu nắm nắm tóc, khó khăn giải thích, “Bởi vì cậu nói với con mà!”
“Cậu nói với con, sao lại không nói với mẹ?”
“Quan tâm quá sẽ bị loạn, cậu không nói với mẹ, là sợ mẹ lo lắng quá nhiều.”
Ánh mắt Vân Thi Thi có chút cô đơn, “Không nói, không phải càng làm mẹ lo lắng hơn sao.”
“Mẹ, mẹ không cảm thấy sợ hãi hoặc bài xích đấy chứ?”
“Hả?”
Hữu Hữu nói, “Công việc nguy hiểm như vậy, mẹ không sợ hãi cậu là người xấu sao?”
Vân Thi Thi nói, “Người tốt và xấu, nào có giới hạn? Nói cách khác, quốc gia M ở trên thế giới là chính nghĩa, đảm nhậm vai trò cảnh sát thế giới, nhưng lại cướp đoạt một chút tài nguyên của quốc tế, nghiễm nhiên là ác ma. Không có chính nghĩa, cho đến bây giờ chỉ có người nhìn lợi ích của mình là tốt hay xấu.”
“Oa!”
Hữu Hữu có chút khoa trương kêu lên một tiếng, “Mẹ thậm chí còn có giác ngộ như vậy!”
Sắc mặt Vân Thi Thi lập tức đen lại, “Hữu Hữu, lời này của con là có ý gì?”
“Không có gì ạ!”
Hữu Hữu mỉm cười tao nhã, “Chỉ cần mẹ không suy nghĩ bậy bạ là được.”
…
Hữu Hữu trở lại phòng, đóng cửa lại, mới thở ra một hơi dài.
“Cốc cốc cốc.”
Đột nhiên có người gõ cửa.
Cậu kinh hãi, còn tưởng rằng là Vân Thi Thi, lập tức hỏi, “Mẹ sao?”
“Là anh.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng ấm ức của Tiểu Dịch Thần, “Em nhốt anh ở bên ngoài này sao?”
Hữu Hữu nhanh chóng mở cửa để Tiểu Dịch Thần đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
Tiểu Dịch Thần bật đèn phòng ngủ, thấy sắc mặt Hữu Hữu có chút cứng đờ, lập tức nói, “Em yên tâm, mẹ không hỏi gì nữa rồi.”
“Vậy là được rồi!”
Tiểu Dịch Thần khoa trương vỗ ngực nói, “Oa! Vừa rồi dọa anh mất, anh còn tưởng rằng em bị bại lộ rồi.”
Khóe môi Hữu Hữu co rút căng lên, lập tức nói, “Nếu như mẹ biết em là nhân vật quan trọng của tập đoàn Cự Phong, chắc chắn sợ tới mức nhảy dựng lên.”
Tiểu Dịch Thần nói, “Chỉ sợ tới mức nhảy dựng lên trái lại còn lạc quan, khéo bị dọa đến cơ tim tắc nghẽn ấy chứ.”
Hữu Hữu ngổn ngang trong gió rồi.
Cậu cảm thấy, mẹ giống như con thỏ trắng nhỏ, vây quanh người mẹ, cậu, cha, mình, thậm chí là ông ngoại xa cuối chân trời, ai mà không phải là sói xám có cấp bậc?
Như vậy xem ra, mẹ bị bao vây ở giữa bởi một đám sói xám rồi?
… Đau lòng thay mẹ một giây đồng hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...