Người phụ nữ kia không cho là đúng nói: "Vân Nghiệp Trình này, giữ lại là tai họa, giống như quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện. Lẽ ra lúc ấy cô nên xử lý cho sạch sẽ."
"Tôi hiểu ý của cô."
"Hừ! Nhưng mà hiện tại chưa phải là thời cơ, trong bệnh viện, Vân Thi Thi đã phái người trông chừng, căn bản là không có cơ hội, nếu cô ra tay nhất định sẽ bại lộ. Không sao, chờ chuyện kia vơi đi, lúc đó ra tay cũng không muộn."
"Vâng!"
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: "Tôi không cho phép cô gây ra bất cứ sai sót gì. Vân Na, tôi giữ cô lại là vì cô còn có giá trị lợi dụng. Mà lợi thế lớn nhất của cô, chính là không ai nghĩ rằng cô còn sống. Về sau, hành vi giống ngày hôm qua, không cho phép xảy ra lần thứ hai!"
Tối hôm qua, Vân Na không thông báo gì, tuỳ tiện hành động.
Cô ta tức giận không thôi.
Thời điểm nhạy cảm như lúc này, nếu xảy ra bất cứ sai sót gì thì đúng là hoàn toàn không thể cứu chữa.
Vân Na gật đầu: "Tôi đã hiểu, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Được rồi, tôi cũng không thể ở lại lâu, mấy ngày này cô đừng ra khỏi nhà, cần cái gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại là được, sẽ có người đưa tới cho cô."
Người phụ nữ nói xong, để lai một tấm danh thiếp trên tủ đầu giường rồi đứng lên, nhàn nhã rời khỏi phòng.
Cửa đóng lại.
Vân Na khóa cửa lại, ngồi trên giường, mở TV, nhìn hình ảnh trên màn hình, đài truyền hình dùng vòng tròn đỏ đánh dấu lại người mặc đồ đen, phân tích phỏng đoán.
Có nhiều ý kiến khác nhau.
Cô ta nhìn thoáng qua, bỗng nhiên khóe môi lạnh lùng cong lên, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười âm ngoan mà quỷ dị.
...
Đã nhiều ngày trôi qua, sức khỏe của Vân Nghiệp Trình đã từng bước khôi phục, xem như đã hoàn toàn qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Tuần này, phẫu thuật ghép da lần thứ ba sẽ được thực hiện, ngoài việc ghép da mi mắt và nhãn cầu thì còn ghép da một số bộ phận khác. Nếu tình hình lạc quan, ít nhất cũng có thể khôi phục lại diện mạo ở một mức độ nhất định. Toàn thân ông trên dưới bị bỏng nghiêm trọng, cả khuôn mặt đều bị hủy, bệnh viện chỉ có thể áp dụng phương thức cấy da, dùng da mông cấy lên mặt, tiến hành giai đoạn đầu của việc chữa trị.
Vân Nghiệp Trình vẫn mê man, thỉnh thoảng có tỉnh lại vài lần nhưng lại không mở miệng được, thậm chí còn không thể ăn cơm, miễn cưỡng dựa vào dịch dinh dưỡng để sống.
Vân Thi Thi bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Mới vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy trên người cha bôi đầy thuốc mỡ trắng, khuôn mặt đen kịt như thể vách tường bị nứt nẻ, da bong ra từng mảng, nhìn vô cùng thảm khốc, tim cô đau như bị dao cắt.
Buổi tối cô vừa trông coi vừa xem kịch bản, cho nên không được để tâm cho lắm.
Trong lúc Vân Nghiệp Trình mê man, yết hầu ông luôn phát ra thanh âm rên rỉ đau đớn, khiến cho người ta lo lắng.
Nhưng dây thanh quản đã bị bỏng nặng, căn bản không phát ra âm thanh rõ ràng, chỉ lờ mờ nghe được một chút hơi thở yếu ớt.
Toàn thân bị axit sunfuric ăn mòn đến đau đớn, người thường không thể tưởng tượng được.
Mặc dù đã tiêm thuốc giảm đau nhưng cũng rất khó ngủ yên ổn.
Vân Thi Thi lại chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, không dám rời nửa bước.
Sống như thế, thật sự vô cùng chật vật, vô cùng khổ sở.
Tại sao người kia lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Rất nhiều lần, Vân Nghiệp Trình đau đến mức muốn phát ra tiếng khóc, nước mắt không ngừng chảy ra, Vân Thi Thi đành phải chịu đựng chua xót, lập tức lau nước mắt đi, để tránh cho không chảy vào miệng vết thương.
Tạm thời ông vẫn chưa thể uống nước, chỉ có thể dùng bông thấm nước rồi nhẹ nhàng chấm lên môi.
Vân Nghiệp Hậu cũng thường xuyên đến vào buổi tối, nhưng do đi đứng bất tiện nên chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn, cái gì cũng không thể làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...