Đội trưởng này, tuổi còn trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát năm năm, mò mẫn bò tới, lăn lộn đến vị trí này, đã xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhưng áp lực lớn như vậy giáng xuống đầu anh ta, anh ta cũng bực tức đầy cõi lòng.
Trong lòng yên lặng nghĩ: "Nếu như vụ án nào cũng nói phá là phá, tôi đã sớm không ngồi ở vị trí này rồi! Cho rằng vụ án nào cũng dễ phá như vậy hả?! Ài! Những nhân vật lớn này cũng thật có ý tứ, nhẹ nhàng nói một câu, cho một kỳ hạn, bắt cho chúng tôi phải phá án trong kỳ hạn quy định, cho dù tôi là Holmes, cũng không có bản lãnh lớn như vậy!"
Cục trưởng nhìn anh ta một cái, làm sao không biết trong lòng anh ta đang tự nói cái gì, lạnh lùng nói, "Cậu đừng nhìn tôi! Nhìn tôi có gì hay chứ! Trên mặt tôi không có gì cả, cho dù nhìn xuyên qua mặt tôi cũng không phá được án!"
"..."
"Có nghe rõ chưa! Mười ngày! Những vụ án khác, anh tạm thời không cần lo lắng, quản lý vụ án này cho tốt là được! Nếu điều tra không được, cậu cũng đừng tới gặp tôi nữa! Có nghe hay không!?"
"Vâng!"
...
Lúc Vân Thi Thi thức dậy, đã là một giờ chiều.
Hai đứa nhóc vẫn còn ngủ say.
Vân Thi Thi không đành lòng quấy rầy bọn họ, vì thế, len lén vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Cung Kiệt.
Đầu bên kia, Cung Kiệt nhận điện thoại, trong giọng nói lại không nghe được bất cứ mệt mỏi nào.
"Chị, chị dậy rồi? Sao chị không ngủ thêm một lát?"
"Cha ra sao rồi?"
"Vẫn như vậy, còn nằm trong phòng bệnh. Lúc sáng, tình huống chuyển biến xấu, lại đưa vào phòng cấp cứu, lúc này đã bình thường lại rồi."
Ngực Vân Thi Thi cứng lại, vội la lên, "Cha lại vào phòng cấp cứu?!"
"Dạ..."
"Vậy sao em không gọi điện thoại cho chị?!"
Cung Kiệt im lặng một phen, "Em sợ chị lo lắng."
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, nhận ra mình có phần không khống chế được, nhịn không được giải thích, "Tiểu Kiệt, chị xin lỗi... Chỉ là chị quá lo lắng, chị sợ... Vừa tỉnh lại, ngay cả gặp cha lần sau cùng cũng không được, ông ấy đã mất."
Ngực Cung Kiệt mạnh mẽ thắt lại.
...
Loại cảm giác này làm sao anh không hiểu?
Lúc còn trẻ, anh cũng có cảm giác vừa thức giấc, mẹ mất, chị mất, cả gia đình như tan thành mây khói, không còn gì cả.
"Em xin lỗi, chị."
"May mà, hiện tại người đã được cứu về, bác sĩ nói, tình huống đã ổn định sơ bộ, cần quan sát thêm vài ngày."
Vân Thi Thi gật gật đầu, "Chị lập tức tới bệnh viện."
"Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần sao rồi? Thức dậy chưa?"
"Chưa dậy, còn đang ngủ." Vân Thi Thi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói, "Nếu không, mang chút thức ăn tới khách sạn, em cũng đã một ngày một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một chút đi? Vừa lúc, em ở lại khách sạn với hai đứa bé, chị cũng yên tâm hơn."
"Được."
Nửa giờ sau, Cung Kiệt mang hộp cơm vào khách sạn, mới vừa bước vào, Vân Thi Thi liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của anh, nhịn không được bắt đầu đau lòng."Tiểu Kiệt, canh giữ một đêm, mệt muốn chết rồi hả?"
"Không có."
Cung Kiệt nhẹ nhàng nói, "Em đã quen rồi."
"Nếu không, em về nhà trước đi, không cần cố ý ở lại chỗ này."
Người Cung Kiệt cứng lại, ngoái đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên đi đến trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng.
"Em không đi."
"..."
Đôi mắt Cung Kiệt cong cong, dịu dàng nói, "Chị, giờ chị cần em. Em không đi đâu cả, em ở bên cạnh chị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...