Cung Kiệt lườm Hữu Hữu một cái, đã thấy thằng nhóc này cũng đang nhìn mình, ánh mắt cứ như thể đang nhìn một phú ông.
Cung Kiệt không khỏi có cảm giác bị tổn thương.
Anh ôm ngực, đau lòng nói: "Cậu chuẩn bị quà tặng cho hai đứa, lại còn bị nói là quỷ hẹp hòi, Hữu Hữu, cháu mau tới an ủi trái tim bị tổn thương của cậu..."
Hữu Hữu nghe xong thì lập tức đi đến, thân mật leo lên người anh, ngồi trên đầu gối của anh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về ngực anh, nghiêm trang nói: "Ngoan, đừng giận, đừng giận mà! Cậu đừng có chấp nhặt với thằng nhóc kia! Anh ấy không từng trải việc đời, cháu thì khác, cháu từng trải việc đời, cháu biết cậu có nhiều tiền, cháu sẽ không nói cậu là quỷ hẹp hòi!"
Được Hữu Hữu dỗ dành nhưng Cung Kiệt chẳng hề cảm giác được an ủi, ngược lại càng muốn hộc máu.
Hai đứa cháu này chẳng đáng yêu chút nào!
Cung Kiệt cứng giọng nói: "Cậu không chuẩn bị quà cho cháu."
"Sao lại thế?"
Hữu Hữu tủi thân cắn cắn khóe miệng, chỉ vào Tiểu Dịch Thần: "Cậu tặng cho anh ấy cả cái du thuyền, vậy mà lại chẳng chuẩn bị quà cho cháu."
Cung Kiệt đưa tay lên chống cằm, thấp giọng nói: "Đồ ranh con, tài sản của cháu thua kém gì cậu đâu, lại còn đòi hút mấy giọt máu của cậu sao?"
Hữu Hữu cười như tên trộm: "Bởi vì cậu là cậu của cháu mà! Nếu không, hay là cậu gọi cháu một tiếng ông nội, cháu sẽ tặng cậu cả một cái du thuyền."
Cung Kiệt: "...."
Hữu Hữu lại nói tiếp: "Cậu phải biết rằng, không phải ai chạy tới tìm cháu, ỷ vào một chút quan hệ huyết thống thì cháu đều cung kính vâng dạ đâu! Cậu đừng có được tiện nghi mà còn đòi khoe mẽ! Nếu hôm nay cậu không tặng cho cháu một món quà thật tốt thì, he he... Đây chính là địa bàn của cháu, cậu cẩn thận đấy!"
Được tiện nghi còn đòi khoe mẽ?
Cung Kiệt giận đến suýt nghẹn: "Cậu gọi cháu một tiếng ông nội, cháu sang tên ngôi nhà cổ kia cho cậu, được chứ?"
"Được, có bản lĩnh thì cậu gọi đi!"
Cung Kiệt lập tức gọi: "Ông nội!"
Hữu Hữu: "...."
Cậu nhóc xanh mặt, tức giận nói: "Thật là không biết xấu hổ!"
Cung Kiệt nghịch ngợm thè lưỡi ra, vô cùng yêu chiều xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười: "Được rồi, không đùa cháu nữa! Cậu cũng chuẩn bị quà mừng năm mới cho Hữu Hữu đây!"
"Quà gì cơ?"
Cung Kiệt nói nhỏ bên tai cậu nhóc: "Không phải cháu vẫn mong được cậu đưa đến đảo Victoria sao? Lần này coi như quà tặng, cậu đưa cháu đến đó."
Mắt Hữu Hữu mở lớn, vô cùng kinh ngạc: "Thật sao?"
Cung Kiệt "ừm" một tiếng: "Có phải là rất cảm động không?"
"Cậu thật hào phóng! Cháu yêu cậu chết mất!" Hữu Hữu ôm lấy bờ vai của anh, kích động hô lên, mặt mày hớn hở.
Cung Kiệt kiêu ngạo nói: "Vậy còn không mau bày tỏ lòng cảm ơn đi?"
Hữu Hữu không chút do dự, đưa tay nâng cằm của Cung Kiệt lên, cái miệng nhỏ xinh đẹp chậm rãi tiến lại gần khuôn mặt tuấn tú của anh, rất tự nhiên hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của anh, còn nói: "Cảm ơn cậu!"
Đây là cách cậu nhóc bày tỏ sự thân mật với Vân Thi Thi, lâu ngày đã trở thành thói quen.
Nhưng Cung Kiệt lại bị nụ hôn này làm cho kinh ngạc, hai mắt mở lớn lên, lòng bàn tay đặt lên cánh môi, có chút ngoài ý muốn.
"Hữu Hữu, cháu mượn cớ để bất nhã với cậu..." Cung Kiệt lên án.
Hữu Hữu trừng mắt: "Không phải cậu muốn cháu cảm ơn sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...