Tống Ân Nhã lẩm bẩm, làm trái tim của Giang Khởi Mộng bị bóp nát, bà ta đi lên, khóc ôm lấy Tống Ân Nhã, chật vật rơi nước mắt, “Mẹ không trách con! Là mẹ không tốt, là mẹ không tốt… Nếu mẹ không cưng chiều con, cưng chiều con thành tính tình như thế, con sẽ không phạm vào chuyện hồ đồ như vậy… Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, làm mẹ không dạy dỗ con tốt, không phải con sai…”
Những lời nói này, là cố ý nói cho Tống Chính Quốc nghe, sở dĩ Giang Khởi Mộng nói như vậy, chủ yếu là không muốn để cho Tống Chính Quốc đem tất cả tội lỗi đổ lên người Tống Ân Nhã.
Bây giờ, cô ta đã chồng chất vết thương, nếu về đến nhà lại chịu kích thích, bà ta thật sự sợ sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con gái này.
Làm mẹ, sao lại không nhìn ra trạng thái lúc này của con gái được?
Tan vỡ, tuyệt vọng, bơi vào trong tối tăm, về đến nhà, cho dù Tống Chính Quốc chỉ nói thêm mấy câu ngoan độc nữa, đều sẽ trở thành rơm rạ đè bẹp cô ta!
Mà bà ta nói như vậy, còn ý ở ngoài lời, cố ý nói cho Tống Chính Quốc nghe - - nếu lúc trước ông ta không cưng chiều Tống Ân Nhã như vậy, cô ta cũng sẽ không ngây thơ, không hiểu chuyện như thế!
Mặt Tống Chính Quốc lập tức đỏ lên, nói lảm nhảm than thở vài câu, không nói ra những lời nặng lời nữa.
“Nói linh tinh cái gì thế? Con không trở về nhà, còn có thể đi nơi nào? Trở về!”
Tống Chính Quốc dừng một lát, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, lập tức nói, “Cha không trách con!”
Nói xong, Tống Chính Quốc vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng sờ đầu Tống Ân Nhã, xem như dỗ dành an ủi!
Tống Ân Nhã lập tức lại gào khóc lại…
…
Cửa quán cà phê, sau khi Tống Vân Tích và Giang Khởi Mộng nâng Tống Ân Nhã lên xe, Tống Chính Quốc nho nhã lễ độ nói lời xin lỗi vài phục vụ sinh, còn cảm ơn nữa.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đang chuẩn bị rời đi, Tống Chính Quốc gọi anh lại.
“Nhã Triết!”
Mộ Nhã Triết xoay người, đã thấy vẻ mặt Tống Chính Quốc nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói, “Tôi có lời muốn nói với cậu!”
Nói xong, ông ta nhìn Vân Thi Thi chăm chú, giống như muốn cô tránh đi.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, lập tức quay đầu nói với Vân Thi Thi, “Em vào trong xe ngồi đợi anh nhé?”
“Dạ! Em đợi anh.”
Vân Thi Thi cầm lấy chìa khóa xe, đi thẳng đến chỗ xe.
Tống Chính Quốc và anh cùng tiến lên một chiếc xe, mới vừa đóng cửa lại, sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức lạnh xuống.
Không cần nghĩ cũng hiểu được, đóng cửa lại, những lời muốn nói với anh rốt cuộc là gì!
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tống Chính Quốc là lão già ra vẻ đạo mạo, nhưng lại giảo hoạt đến tận xương cốt, nhất định là muốn ra điều kiện gì đó với anh!
Tống Chính Quốc đánh giá anh vài lần, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Buổi tối hôm trước ông ta nhận được tin thằng nhóc này vừa mới từ chức, ông ta cực kỳ kinh ngạc!
Việc này thật sự quá đột ngột!
Càng làm ông ta không nghĩ tới, từ trước đến nay thằng nhóc này luôn có dã tâm lớn, vậy mà chủ động buông tha vị trí gia chủ nhà họ Mộ?
Ông ta thực sự không nghĩ ra.
Nhưng giờ phút này, ông ta nhìn người đàn ông trước mắt tư thế thảnh thơi và ngạo mạn, lười biếng tựa vào ghế ngồi, vẻ mặt lạnh lùng, cho dù không còn đảm nhận vị trí gia chủ, nhưng mà khó có thể lấy đi khí tràng đế vương liên tục phát ra trên người anh.
Tống Chính Quốc lên tiếng, “Nghe nói, cậu từ chức gia chủ nhà họ Mộ…”
“Nghe nói sao?”
Mộ Nhã Triết lại nở nụ cười, “Tống Chính Quốc, không phải là ông định nói những chuyện này đấy chứ? Nếu ông đã nghe nói, như vậy tất nhiên là dùng thủ đoạn của mình để chứng minh chuyện đó là thực!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...