"Chúng tôi đã kết hôn rồi."
Vừa nói, vừa nắm chặt tay Vân Thi Thi, đưa ra, thấy rõ được trên tay hai người có đeo nhẫn kim cương, thể hiện rằng bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng của nhau.
Người phục vụ vội vàng xin lỗi: "Ai nha, xin lỗi, thật vô ý quá! Nhưng mà hai người còn trẻ như vậy, còn tưởng rằng đang còn yêu nhau nữa! Xin chúc mãi mãi bên nhau, hạnh phúc trọn đời.
Lời chúc phúc này cũng khiến cho Tống Ân Nhã bị đả kích nặng.
Trơ mắt nhìn người mình yêu thương ôm một người con gái khác, nhận được lời chúc phúc, điều này giống như kim nhọn đâm vào trái tim cô ta, khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Tống Ân Nhã hai tay run run bưng cái cốc, vừa muốn uống lớp kem sữa trên bề mặt, nhưng lại bất cẩn làm cốc đổ ụp xuống bàn.
"A..."
Cô ta thất thố hô thành tiếng, cắt đứt bầu không khí hài hòa của căn phòng.
Người phục vụ nhìn cô ta, thấy cốc sữa bị đổ ra, nước sữa màu trắng chảy men theo mép bàn, đổ xuống làn váy của cô ta.
"Cẩn thận!"
Người phục vụ có lòng tốt đi lên lấy một cái khăn sạch, giúp cô ta lau sạch.
Mắt thấy tay của người phục vụ chạm xuống dưới, Tống Ân Nhã theo phản xạ che bụng mình, đẩy tay người phục vụ ra: "Không nên đụng vào tôi."
Người phục vụ liền lui lại, đứng yên bên cạnh.
Tống Ân Nhã phục hồi lại tinh thần, biết rằng mình đã thất thố, lập tức đỏ mặt nói: "Tôi tự lau được rồi."
"..."
Người phục vụ lễ phép đưa qua miếng khăn sạch, tay Tống Ân Nhã hơi run run, nhận lấy, bắt đầu lau nhẹ.
Có lẽ bởi vì trải qua quá trình thụ thai rất thống khổ, cho nên tính cách của cô cũng trở nên cảnh giác rất nhiều, thần kinh cũng nhạy cảm lên.
Cô ta cực kỳ bảo vệ đối với bào thai ở trong bụng, thái độ này đã sớm vượt qua tình mẫu tử thông thường, trình độ cẩn thận khiến mọi người cảm thấy hơi thái quá.
Chà lau sạch sẽ xong, Tống Ân Nhã đưa lại khăn cho người phục vụ.
Người phục vụ hỏi: "Cô có cần một lý sữa khác không?"
"Có."
"Không thêm đường đúng không?"
"Ừ."
Người phục vụ viết thêm vào đơn, rồi rời đi.
Tống Ân Nhã cúi đầu, vô lực dựa vào ghế sa lon, cả người giống như đã mệt lả đi rồi, sắc mặt trắng bệch ra.
Vân Thi Thi nhìn cô ta, rồi mở điện thoại chơi trò chơi, nếu như cô ta đã hẹn với Mộ Nhã Triết thì đương nhiên cô sẽ không lên tiếng, cô chỉ là tới cùng với anh mà thôi.
Nói cách khác, người đàn ông này đang cố ý muốn cắt đứt chấp niệm cuối cùng của Tống Ân Nhã đối với mình.
Mộ Nhã Triết thật sự cũng rất mạnh tay, dĩ nhiên lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, để phân rõ ranh giới với Tống Ân Nhã.
Đại khái là không có cô gái nào, dưới tình huống gặp được người cô ta yêu mến đi cùng với người vợ mà anh ta yêu sâu đậm, hai người ân ân ái ái như vậy, mà còn có thể mặt dày mày dạn rồi.
Trừ phi người bẩm sinh da mặt đã như tường thành.
Có điều, Tống Ân Nhã chắc thuộc loại người thứ hai.
Bằng không, cô ta cũng sẽ không mất trí tới nỗi dùng tới cách thụ tinh trong ống nghiệm, bằng mọi giá phải mang thai đứa con của anh.
Mộ Nhã Triết mặt chuyển hướng về phía Tống Ân Nhã, chỉ là nét mặt lúc nãy đối với Vân Thi Thi ôn nhu biết bao thì giờ lại thờ ơ lạnh nhạt, hỏi: "Em hẹn anh tới, có chuyện gì không?"
Giọng điệu giống như cố ý làm khó dễ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...