“Có phải trong lòng rất khổ sở không?”
Cô nhỏ giọng hỏi, lại có chút chột dạ.
Dù sao sự việc thành ra như vậy là vì cô.
Khó tránh khỏi, có một loại cảm giác áy náy!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, ăn ý im miệng không nói.
Mộ Nhã Triết lại trầm giọng nói, “Em đừng nghĩ ngợi lung tung! Anh không cảm thấy khổ sở!”
Cho dù an ủi như vậy, nhưng mà Vân Thi Thi vẫn cảm nhận được chút buồn bã lúng túng.
Hữu Hữu đột nhiên nói, “Cha, cha còn có mẹ mà! Còn có con và Tiểu Dịch Thần, chúng con là hậu thuẫn vững chắc nhất của cha!”
Cậu còn chưa nói ra không sao cả, mới mở miệng, Vân Thi Thi đột nhiên phản ứng kịp, ánh mắt di chuyển nhìn chằm chằm cậu, âm trầm hỏi, “Hữu Hữu, mẹ cảm thấy, con có vẻ nên thẳng thắn giải thích với mẹ một phen nha.”
Hữu Hữu nghiêng đầu, cố ý ra vẻ đáng yêu, bộ dạng mờ mịt, ánh mắt mờ mịt, “Mẹ, mẹ muốn con giải thích chuyện gì?”
“Chuyện xảy ra hôm nay?”
“Hôm nay ạ?”
Hữu Hữu vẫn làm bộ đáng yêu, đôi mắt to chớp chớp, không nghe hiểu lời cô như trước.
Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, lập tức vươn tay, véo lỗ tai cậu.
“Oa - -!”
Hữu Hữu ấm ức kêu to, “Mẹ! Mẹ… Buông tay ra, đau quá…”
“Còn không ngoan ngoãn thành thật khai báo! Cái gì mà ‘San bằng Mộ thị’, lời nói hùng hồn như vậy, rốt cuộc con lấy đâu ra dũng khí nói như vậy?”
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh từ từ nói, “Hữu Hữu, em vẫn nên nhanh chóng thành thật khai báo đi? Nếu không thì, đêm nay em phải khai báo trong tay mẹ rồi.”
Hữu Hữu lập tức hướng Mộ Nhã Triết xin giúp đỡ, “Cha à! Cha… Giúp con…”
Mộ Nhã Triết làm như không thấy, khẽ nói, “Ngoan, khai báo thôi.”
Nghiệp chướng của mình, anh không có trách nhiệm thay cậu thu dọn tàn cục!
“Lại còn nhớ đến viện binh sao?”
Vân Thi Thi cười, lực đạo trên tay mạnh hơn.
Hữu Hữu không thể chịu được, nước mắt ròng ròng nói, “Mẹ! Đau quá… Mẹ bình tĩnh một chút, nghe con giải thích!”
“Được.”
Vân Thi Thi buông tay ra, tao nhã ôm ngực, bình tâm, tĩnh khí, mỉm cười, “Mẹ cho con cơ hội giải thích.”
Hữu Hữu hít sâu một hơi khí lạnh, lập tức khai báo thân phận của mình.
Đương nhiên, lược bớt bối cảnh của tập đoàn Cự Phong, sở dĩ cậu tránh thân phận này, là không muốn kích thích cô.
Tiến hành theo chất lượng thôi!
Nếu lập tức nói ra hết, cậu sợ mẹ căn bản chịu không nổi, không thể tiếp nhận sự thực này.
Từ lúc cậu năm tuổi chính thức tiếp nhận chức vụ cổ đông cao nhất của công ty Nhạc Trí, mãi đến khi trở thành tổng giám đốc tiền nhiệm, hơn nữa Lý Hàn Lâm là người quản lý đặc biệt, theo giá trị con người của cậu hiện giờ tăng lên đến mười mấy triệu, Nhạc Trí lại đưa ra thị trường, đến lúc đó, dự đoán giá trị thị trường sẽ đạt tới quy mô chưa từng có.
Sau khi nói xong những chuyện này, Hữu Hữu thở dài một tiếng, “Tuy Nhạc Trí có năng lực, có lẽ khó có thể chống đối với Mộ thị, nhưng mà cũng tuyệt đối không mặc cho bọn họ tùy tiện nhào nặn vo tròn. Mẹ, con chỉ muốn cho mẹ biết, chúng ta không phải dễ bị bắt nạt như vậy.”
Vân Thi Thi nghe xong, lại nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt trợn tròn, rất lâu sau còn chưa hồi thần.
Nhạc Trí sao?
Nhạc Trí… Không phải là công ty chuyên cung cấp đồ chơi thứ nhất toàn cầu sao?
Cô nhìn tin tức, tin tức nói Nhạc Trí muốn đưa ra thị trường, tin tức trung tâm.
Cho đến nay, cô cực kỳ thích các sản phẩm của Nhạc Trí, tặng quà cho Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, phần lớn là mua ở Nhạc Trí.
Nhưng Hữu Hữu vừa mới nói, khi cậu năm tuổi đã ngồi ghế thiết kế đồ chơi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...