Ngôi biệt thự này hoàn toàn thiết kế theo phong cách sân vườn cổ xưa của Trung Quốc, hòn giả sơn nước chảy, đình đài lầu các, trang nhã mà không mất sự xa hoa, ông cụ vừa mở miệng liền ghi dưới danh nghĩa Mộ Nhã Triết, khiến cả nhà họ Mộ bao nhiêu người đố kị trong lòng.
Mộ Thịnh rất chiều chuộng anh, không cần nói cũng biết.
Nhưng điều này không có gì đáng trách cả. Ngôi biệt thự này vốn được xây dựng là để Giang Ý San tĩnh dưỡng thân thể, giờ bà đã mất, toàn bộ yêu thương của ông cụ đều đặt trên người anh.
Vào phòng ngủ, Mộ Nhã Triết liền ôm cô vào buồng tắm, định tắm rửa thân thể cô sạch sẽ.
Anh ngậm thìa vàng mà ra đời, cho tới nay chưa từng hầu hạ một ai, động tác khó tránh khỏi vụng về, thỉnh thoảng làm cô đau.
Có điều Vân Thi Thi lúc này, thể lực cạn kiệt, ngay cả mi mắt cũng không nhúc nhích nổi, khi cô bị đau, mắt hơi mở, nhưng cũng chẳng còn sức lực mà oán trách.
Khi chà lau thân thể của cô, người đàn ông mới phát hiện, người phụ nữ này còn gầy hơn trong tưởng tượng.
Có lẽ đã trải qua sinh đẻ, chỗ đầy đặn rất mềm mịn, nhưng cổ tay của cô, anh chỉ cần một tay mà đã có thể bao trọn cả hai. Xương quai xanh như hai thanh ngọc, bắp tay trắng như ngó sen cũng gầy đến đáng thương, như thể anh chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.
Lại càng không nói đến vòng eo nắm không chặt, gầy, quá gầy, người phụ nữ này, nói tóm lại cần phải béo lên.
Xem ra, nên bồi bổ cho cô thật tốt.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không hay ăn thịt sao?
Sáu năm qua, rốt cuộc cô sống thế nào? Lúc mới gặp gỡ, cô còn chưa gầy như này, trên người vẫn có chút thịt.
Mộ Nhã Triết không biết, sáu năm qua, Vân Thi Thi khó khăn nhường nào.
Vừa đến trường học vừa mang thai Hữu Hữu, khi đó còn ở cùng Vân Nghiệp Trình, về đến nhà, phải chịu sự la hét của Lý Cầm ôm hết việc nhà.
Hữu Hữu được sinh ra, cô thuận lợi tốt nghiệp, nhưng bởi nuôi một đứa bé, bị đối xử lạnh nhạt.
Trong nhà không có người đàn ông chống đỡ, cô nhi quả phụ, chịu không ít khinh thường.
Mở vòi hoa sen, rửa sạch bọt xà phòng trên người cô, rồi lấy áo choàng tắm bọc cô lại, ôm lên giường.
Trên ghế salon bỗng vang lên tiếng chuông.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, đi tới, là hướng điện thoại của cô. Cầm lên, trên màn hình hiện rõ hình khuôn mặt tinh quái của một cậu nhóc.
Tiếp điện thoại, giọng nói non nớt đặc trưng của trẻ con truyền qua microphone.
“Mẹ ~ Mẹ đáng yêu nhất của con ~ bao giờ mẹ mới về nhà vậy! Ở đây thật tối, thật lạnh, Hữu Hữu rất sợ, mẹ mau trở về đi ~ Hữu Hữu làm bánh dưa hấu nhỏ mẹ thích nhất đó.
Giọng nói ngọt ngào nhõng nhẽo không hề giống biểu hiện ngạo mạn của cậu, ở trước mặt mẹ, cậu như một cậu nhóc chưa trưởng thành, thích làm nũng.
Tuấn mi của Mộ Nhã Triết nhếch lên, tự dưng hồi tưởng lại ngày đó bị cậu hất chậu nước lạnh. Trong trí nhớ, ấn tượng đối với đứa bé này, hình như không hề đáng yêu như thế.
------- Vân Thi Thi là mẹ của Vân Thiên Hữu tôi, là người phụ nữ tôi dùng cả cuộc đời để bảo vệ. Tôi quyết không cho người như chú bắt mẹ phải chịu chút uất ức nào, càng không cho phép chú làm mẹ thương tâm.
-------- Chú cho rằng chú là ai? Chú dựa vào đâu mà bắt nạt mẹ tôi, khiến mẹ đau lòng khổ sở? Nếu tôi thấy chú khiến mẹ tôi uất ức lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho chú.
Mùi thuốc súng nồng như vậy, giờ lại giả bộ hồn nhiên vô tội trước Vân Thi Thi, không khác gì những đứa trẻ sáu tuổi bình thường.
Thằng nhóc này, mới có 6 tuổi mà sao đã diễn tốt vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...