"..."
Vân Thi Thi ở dưới lầu nghe một hồi tê cả da đầu, có chút đồng cảm với Tiểu Dịch Thần.
Thường ngày cô về nhà, căn bản là không có hỏi tới việc nhà bao giờ, mỗi lần về đến nhà, trong nhà đều rất sạch sẽ, không có bụi bặm.
Mặc dù có thể là một phần do người giúp việc, nhưng càng nhiều hơn chính là do Hữu Hữu ở nhà dọn dẹp.
Nhất là phòng quần áo, giày, mũ đều được sắp xếp rất ngăn nắp cẩn thận.
Vân Thi Thi từng không dưới một lần nghi ngờ Hữu Hữu có phải là một bé gái không.
...
Lúc buổi tối, Vân Thi Thi đã mệt tới giận sôi lên rồi, luôn có cảm giác chỉ cần mình nằm xuống, linh hồn sẽ từ từ bay ra khỏi thân xác này mất, vô cùng thê thảm.
Đồng dạng với cô, còn có Tiểu Dịch Thần, nằm xụi lơ trên ghế sa lon, nói với cậu cái gì, cậu cũng giống như không hề nghe thấy.
Còn Hữu Hữu đâu?
Cậu chẳng những hoàn thành hết phần việc của mình, quần áo đều giặt hết, lúc này đã đi mua nguyên liệu trở về, ở trong phòng bếp "bập bập" nấu bữa tối.
Người này...
Không biết mệt sao?
Vấn đề nằm ở chỗ, đừng tưởng quần áo chỉ cần cho hết vào máy giặt là xong, trong nhà có rất nhiều quần áo không thể dùng tới máy giặt, đều phải tự giặt bằng ta.
...
Thần a?
Người này có phải quá trâu bò rồi không.
Cô không khỏi có chút xúc động muốn tiến lên hỏi cậu, làm nhiều việc như vậy, cậu có mệt không, nhưng vừa định mở miệng liền cảm thấy xấu hổ.
Cô còn không bằng một đứa bé?
Vân Thi Thi mãi mới ổn định lại được cảm xúc của mình, đứng lên, đi tới phòng bếp, hỏi cậu có cần trợ giúp hay không, nhưng vừa mới đẩy cửa ra, đã thấy Hữu Hữu đang cúi đầu, tỉ mỉ chuẩn bị nguyên liệu, trên trán cậu thì không ngừng rỉ ra mồ hôi, trong nháy mắt, trong lòng cô dâng lên cảm giác vô cùng khó tả.
Đứa bé này...
Rõ ràng cũng đang rất mệt rồi mà.
Cậu cũng là con người, thậm chí cậu vẫn là một đứa bé mà thôi, làm nhiều việc như vậy, khẳng định cũng cực kỳ mệt mỏi, lúc này lại còn muốn đi nấu cơm cho cả nhà sao?
Vân Thi Thi nhất thời vô cùng chua xót, vừa cảm động nhưng cũng vừa xấu hổ, lập tức đi tới, muốn giúp cậu một chút.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hữu Hữu đã đả kích cô triệt để.
"Mẹ, mẹ tốt nhất là ngoan ngoãn ra ghế nằm nghỉ ngơi đi! Đừng làm phiền..."
Vân Thi Thi: "..."
Cô có chút tan nát cõi lòng rồi, lập tức giải thích nói: "Mẹ chỉ muốn phụ con một chút thôi mà."
Hữu Hữu có chút ghét bỏ nói, "Có phải mẹ chưa bao giờ tới phòng bếp đâu, chỉ là mỗi lần vào bếp, không hỏng thì cũng bị cháy sạch sẽ..."
Vân Thi Thi nhất thời cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy.
Cô đưa tới một cái ghế nhỏ, ngồi xuống, Hữu Hữu không cho cô động tay, cô liền lẳng lặng ngồi im một bên, cùng cậu.
Hữu Hữu nhặt rau rất cẩn thận, dù chỉ là một cái lá nhỏ bị vàng, cậu cũng sẽ bỏ đi, chỗ nào non, chỗ nào già, cậu cũng phân chia rõ ràng.
Vân Thi Thi trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu.
" Hữu Hữu, bận bịu cả ngày rồi, có mệt không?"
Hữu Hữu "ừm" một tiếng, ngừng động tác trên tay lại, đã thấy trong con ngươi của cô tràn ngập vẻ thương xót, không khỏi có chút xúc động.
"Mẹ, Hữu Hữu không mệt!"
"Làm sao có thể không mệt chứ?"
Vân Thi Thi không tin: "Con làm nhiều việc như vậy, hơn nữa, lại còn phải chuẩn bị cả bữa tối, bảo bối của mẹ phải chịu uất ức rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...