"Anh rể thật vô tình rồi, em tới làm khách, có gì không phải sao?" Cung Kiệt ưu nhã mỉm cười, ánh mắt lại tràn ngập sự khiêu khích.
Vân Thi Thi vừa mới tưới nước xong cho vườn hoa, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Mộ Nhã Triết, mỉm cười bắt chuyện nói: "Anh mau vào ăn cơm đi!"
Hữu Hữu cũng vừa cởi xong tạp dề ra, mỉm cười, "Cha, có thể ăn cơm rồi!"
Mộ Nhã Triết lúc này mới thản nhiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh Vân Thi Thi, cô lấy bát cho anh, sau đó tùy tiện nói: "Được rồi, mau ăn đi! Tiểu Kiệt, nếm thử tay nghề của Hữu Hữu đi."
"Được."
Cô cầm lấy nắm đũa, lần lượt đưa cho từng người.
Hai cậu nhóc nhận đũa của mình, nhưng cũng không dám động đũa, chỉ ngồi im ngẩng đầu quan sát, Hữu Hữu còn có chút ngạc nhiên, chớp mắt nhìn quan sát Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết.
Đây chính là hai đối thủ một mất một còn sao?
Bây giờ, họ đang ngồi cùng một bàn ăn, cũng không biết có đánh nhau không nữa.
Không đến mức vậy chứ?
Dù sao vẫn còn có mẹ đang ở đây.
Hữu Hữu cười, vừa mới chuẩn bị uống một ngụm canh, đã thấy Cung Kiệt vẻ mặt mỉm cười, tư thế ưu nhã gắp một miếng thịt, để ở trong bát Mộ Nhã Triết.
"Anh rể ăn thịt đi!"
Mộ Nhã Triết có chút ghê tởm sự ân cần này của anh, trong lòng có chút bồn chồn, hoài nghi nhìn anh chằm chằm.
"Phốc..."
Hữu Hữu suýt nữa thì phun cả canh trong miệng ra ngoài, mãi mới miễn cưỡng nuốt xuống, ho khan vài tiếng.
Vân Thi Thi nhíu mày, vội hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì!"
Hữu Hữu dùng khăn giấy lau miệng, người cậu này, hôm nay là uống nhầm thuốc sao?
Vân Thi Thi khó hiểu nhìn tới, sau đó lập tức lục tục gắp đồ ăn cho Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu.
Cô quay đầu, nói với Cung Kiệt: "Món thịt bò cà ri Hữu Hữu làm, mùi vị rất tốt, Tiểu Kiệt, em có muốn nếm thử một chút chứ."
"Được."
Không đợi Cung Kiệt động tay, Vân Thi Thi liền nhiệt tình, gắp một miếng thịt bò lên, đưa tới trước miệng anh, "Nếm thử xem!"
Cung Kiệt có chút dở khóc dở cười, người chị gái ngốc này, không phải vẫn xem cậu là thằng nhóc ngày nào chứ?
Khi còn bé, anh lúc ăn cơm, rất không nghe lời, có khi Mộ Khuynh Thành vừa cầm bát, vừa cầm roi ở sau anh, bắt anh ăn hết cơm mới được đi chơi.
Vân Thi Thi thì khác, cô rất điềm đạm nhẹ nhàng, mỗi khi anh không chịu ăn cơm, cô sẽ cực kỳ kiên nhẫn, một miếng thịt, một miếng cơm, dùng thìa đút cho anh.
Cung Kiệt hưởng thụ nhất chính là lúc ăn cơm, vì vậy, mỗi lần ăn cơm, anh thích nhất là được ngồi bên cạnh cô.
Vân Thi Thi lần nào cũng vậy, luôn nuông chiều, kiên nhẫn dỗ cậu ăn hết bát cơm.
Cũng chính vì vậy, lâu ngày tạo thành tính kiêu căng của Cung Kiệt, tạo thành thói quen, sau khi anh về nhà họ Cung, mới chậm rãi thay đổi.
Cung Kiệt vốn là muốn tự mình ăn, nhưng khi thấy ánh mắt tràn ngập địch ý của Mộ Nhã Triết, lại quỷ thần xui khiến mà há miệng ra, Vân Thi Thi liền đem miếng thịt bò đút vào miệng cậu.
Cung Kiệt cắn một cái, miếng thịt mềm mại, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Miếng thịt này, vừa tươi mới, không mất dai, mùi vị cũng tốt, không mặn không nhạt, vô cùng ngon.
Anh vốn dĩ cũng không thích hương cà ri, nhưng qua tay nghề của Hữu Hữu, lại làm anh không thể ngừng ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...