Xem ra, bất mãn của người cô này đối với anh hai, đã quá mức chịu đựng rồi!
Đối với anh ta mà nói, chuyện này còn không phải là cơ hội ngàn năm có một hay sao?
Sao không nhân cơ hội này, thừa cơ chen chân vào, đẩy Mộ Nhã Triết ra khỏi vị trí người đứng đầu gia tộc!
Anh ta thầm cười trong bụng, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ khổ sở, nhíu mày, thở dài: "Cháu cũng muốn chứ! Không phải là muốn đoạt được quyền lợi lên làm chủ nhân nhà họ Mộ! Chủ yếu là cháu cũng đã quá bất mãn về thái độ của anh hai rồi! Nhà họ Mộ giàu có thì như thế nào? Cưới một con nhỏ rách rưới về, thật là quá nực cười! Nhà họ Mộ là gia tộc quyền quý hơn trăm năm, danh tiếng không thể nào để bị hủy hoại trong tay anh ta được! Đổi lại là cháu, nhất định cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú hai, cưới một người môn đăng hộ đối về nhà, làm cho gia tộc nở mày nở mặt!"
Anh ta cố ý giành lấy sự quan tâm của Mộ Thục Mẫn.
Mộ Thục Mẫn nghe xong, cực kỳ vui mừng.
Nếu như Mộ Nhã Triết biết nghe lời bằng một chút xíu của Mộ Yến Thừa thôi, thì bà ta cũng sẽ không tức giận như vậy.
Bà ta con chưa kịp biểu hiện thái độ gì, Mộ Yến Thừa chợt lắc đầu nói: "Đáng tiếc! Cháu chỉ là con vợ lẽ, anh hai là con trai trưởng, ngồi được lên vị trí kia, cũng xem như là danh chính ngôn thuận, còn cháu thì có là cái gì chứ! Mặc dù cháu tràn ngập nhiệt huyết, nhưng cũng không bằng dòng máu chính thống chảy trong cơ thể anh ta! Cháu nghĩ, cháu là người không thể trông cậy được!"
Vừa nói, Mộ Yến Thừa vừa ủ rũ cúi đầu, gương mặt tràn đầy mất mát.
Mộ Thục Mẫn nghe vậy, cũng cảm thấy có chút đau lòng!
Ngay sau đó, bà ta biểu lộ sự bất mãn của mình: "Cái gì mà con trai trưởng con vợ lẽ? Đều là con cháu nhà họ Mộ, ai lên nắm quyền mà chả được? Cháu đừng có quá tự ti về bản thân."
"Cô à! Cháu không có tự ti, lúc đầu mấy người lớn trong gia tộc đã nói gì chứ? Nói là năng lực của anh hai phi phàm, lại là con trai trưởng, xưa nay, bất kể là trong cung đình hay mấy gia tộc lớn, đều là con trai trưởng lên thừa kế sự nghiệp, còn cháu thì sao? Chỉ tiếc, cháu không có được phúc phần như của anh hai, haizzzz!"
Một tiếng thở dài, làm trong lòng Mộ Thục Mẫn cảm thấy xót xa.
"Cô, cô nhìn xem, hôm nay anh hai căn bản không xem cô và chú hai ra gì hết! Chẳng những anh ta đưa người của mình vào thay đổi toàn bộ tai mắt cũ từ cao xuống thấp trong tập đoàn, bây giờ cô và chú hai còn có thể nói cái gì nữa đây? Đề xuất của cổ đông, bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bác bỏ, căn bản là không chừa lại chút mặt mũi nào cho hai người! Đúng là không có đạo lý! Cháu thật sự cảm thấy không đáng cho hai người. Anh hai cư xử như vậy, còn không phải là coi thường người khác sao?"
Vừa nói, anh ta vừa nện lên bàn một cái "ầm", tức giận bất bình.
"Buồn cười!"
Mộ Yến Thừa càng đổ thêm dầu vào lửa, thì Mộ Thục Mẫn càng cảm thấy oán giận!
Anh ta không nói thì thôi, bây giờ vừa nhắc tới chuyện này, Mộ Thục Mẫn giận tới nỗi không kiềm chế được mà bộc phát.
"Chỉ trách cô và chú hai con, lúc trước mắt bị mù! Vậy mà lại cho rằng nó là người thừa kế thích hợp nhất, trách cô! Trách cô!"
Mộ Yến Thừa cười lạnh: "Để xem anh ta cứ tiếp tục làm mất lòng người trong gia tộc, thì sau này còn có thể làm được cái gì!"
"Yến Thừa, cháu đừng chịu thua kém nó, để cô và chú hai cháu thương lượng, xem xét nâng đỡ cháu lên."
Mộ Thục Mẫn nói như vậy.
Trong lòng Mộ Yến Thừa trong nháy mắt vui mừng khôn xiết!
Mộ Thục Mẫn có thể nói mấy lời này, làm anh ta cực kỳ hưng phấn.
Cái anh ta muốn, chính là một câu nói này của Mộ Thục Mẫn, một câu này thôi, cũng bằng mười viên thuốc an thần.
Đừng khinh thường Mộ Thục Mẫn, trong gia tộc, bà ta vẫn có một vị trí và tiếng nói nhất định.
Cũng đừng khi dễ Mộ Lâm Phong, ông ta quyền cao chức trọng, người người cung kính nghe theo, chỉ cần một câu nói của ông ta, cũng thắng được trăm ngàn câu nói của Mộ Yến Thừa.
__________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...