Đang lúc Vân Thi Thi còn chưa biết gì, liền cảm nhận được những ánh mắt thù địch nhìn về phía mình.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít người đang tò mò nhìn bọn họ.
Hả...
Hình như vô tình cô đã trở thành kẻ địch của các nữ sinh rồi.
Chỉ có điều, đứng bên cạnh một người chói mắt giống như Tiểu Kiệt, đúng là có chút huênh hoang.
"Chúng ta quay lại xe đi?"
"Sao vậy?"
Cung Kiệt không phát hiện một đống ánh mắt tò mò sau lưng, khó hiểu nhướng mày: "Mệt sao?"
"Ừ, một chút! Chúng ta qua chỗ có thú dữ đi!"
Vì vậy, hai người vội vã lên xe, rời khỏi chốn thị phi này.
Thật ra Vân Thi Thi rất hưởng thụ khoảng thời gian được ở bên cạnh Cung Kiệt, anh là người thân mà cô quan tâm nhất, cũng là một trong số những người hiếm hoi vô cùng cưng chiều cô.
Anh không giống với Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết đối với cô, đương nhiên là rất cưng chiều, nhưng cũng có ham muốn chiếm giữ rất mãnh liệt.
Còn Tiểu Kiệt thì khác.
Cô nói gì anh nghe nấy, giống như lúc nhỏ, cô nói cái gì, thì là cái đó, cho tới bây giờ vẫn luôn là theo ý cô.
Cô rất quý trọng Tiểu Kiệt.
Tương tự, cô cũng biết, Tiểu Kiệt quý trọng cô như sinh mạng.
Những gì anh thầm lặng cống hiến, cô đều nhìn thấy.
Thời gian một ngày rất ngắn ngủi, mới đó mà đã kết thúc.
Cô đưa anh trở về khách sạn, dọc theo đường đi, Cung Kiệt trầm mặc, giống như có chút cô đơn.
Ngày nghỉ của anh rất ngắn, ngắn ngủn có hai cha ngày, lập tức sẽ phải quay lại với hành trình bận rộn dày đặc.
Chỉ có một ngày được ở bên nhau thôi, anh thấy không đủ.
"Chị, nếu sau này, chúng ta có thể thường xuyên đi chơi giống như hôm nay, cùng nhau ra ngoài đi dạo, thật là tốt biết mấy."
"Được mà. Chỉ cần em không bận rộn."
"Có khi nào chồng chị sẽ ghen không?"
Vân Thi Thi kiêu ngạo cười: "Anh ấy sẽ ghen với em vợ của mình sao?"
"Cũng đúng."
Đến khách sạn, Cung Kiệt xuống xe, xoay người, lưu luyến nhìn cô.
"Chị, em hy vọng, chị có thể suy tính lại một lần nữa, chúng ta quay trở về nhà họ Cung. Chuyện của chị, em vẫn chưa nhắc qua với cha, nhưng cha vẫn luôn theo dõi hành tung của em, sợ là không giấu được lâu nữa. Rất nhanh, cha sẽ biết chuyện của chị thôi."
Vân Thi Thi do dự một lát, sau đó nói: "Sao ông ấy lại biết hành tung của em?"
"Bởi vì, bên cạnh em có đầy tai mắt của ông ấy."
Cung Kiệt dừng một chút, trong lòng lại lặng lẽ oán thầm: Thành thật mà nói, em cũng không cách nào xác định được, liệu cha có biết chuyện của chị không.
Mặc dù anh có kiêng dè, chủ động giấu giếm, nhưng nhà họ Cung bên kia cũng không thấy động tĩnh gì khác thường.
Nhưng thế lực của cha thủ đoạn phi thường, sẽ nhanh chóng nắm được hành tung của chị, sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Cho nên, anh muốn đưa cô trở về nhà họ Cung.
Vân Thi Thi có chút do dự nói: "Ông ấy có tiếp nhận chị không?"
"Đương nhiên! Chị là con gái ông ấy, cha vẫn luôn rất nhớ chị."
"Có thật không? Tiếp nhận chị, cũng sẽ tiếp nhận nhà họ Mộ chứ?"
Cung Kiệt chợt trầm mặc.
Đột nhiên, anh chậm rãi nói: "Cha so với em, càng hận nhà họ Mộ hơn. Qua nhiều năm như vậy rồi, vẫn như cũ khó mà quên được. Sợ rằng... Sẽ rất khó."
"Nếu như, có một ngày, ông ấy có thể tiếp nhận tất cả mọi chuyện về chị, bao gồm chồng chị, Hữu Hữu, cả Tiểu Dịch Thần nữa, nếu như vậy thì, chị nguyện ý quay trở lại nhà họ Cung. Nhưng mà, trước lúc đó, chị không muốn có liên hệ gì với ông ấy."
Vân Thi Thi thành thật nói.
Cung Kiệt hít sâu một hơi, bỗng dưng mỉm cười: "Được, em sẽ không ép chị, nhưng vẫn hy vọng, chị suy nghĩ kỹ càng một chút."
"Ừ!"
Vân Thi Thi đóng cửa sổ xe, rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...