Vân Nghiệp Trình lắc đầu, lại thở dài nói: "Lúc đó, tôi và bà ấy bùng phát cãi nhau một trận rất to, đến nỗi đòi ly hôn. Bởi vì tôi có việc nên rời khỏi bệnh viện, sau khi trở lại đã không thấy hai mẹ con đâu. Tôi cho rằng, bà ấy đã chán nản với cuộc hôn nhân này rồi, cho nên rời khỏi nhà, tôi thật sự là... Không nghĩ đến khả năng này. Sớm biết, sớm biết vậy tôi đã báo cảnh sát rồi! Nhưng có ai mà ngờ tới, bà ấy sẽ gặp bất trắc!"
Viên cảnh sát gật đầu, hiểu được tình huống, sau đó hỏi Vân Thi Thi mấy vấn đề.
Thẩm vấn xong, lấy dấu vân tay, Vân Thi Thi và Vân Nghiệp Trình rời khỏi phòng thẩm vấn.
Mộ Nhã Triết đứng ngoài cửa, đang nói chuyện điện thoại với Hữu Hữu.
Vân Thi Thi vừa đi ra tới, vừa vặn Mộ Nhã Triết cũng kết thúc cuộc gọi.
"Kết quả nhận diện tử thi thế nào rồi?"
Anh hỏi.
Vân Thi Thi lắc đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Đúng là bà ta."
Đối với Lý Cầm, cô rất lãnh đạm, lời nói cũng có chút lạnh lùng, lúc nhìn thấy thi thể Lý Cầm, nội tâm cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn có chút hoảng hốt.
Vốn là một người sống sờ sờ, hôm nay lại là một cái xác chết dữ tợn trước mặt cô, cảm giác chấn động ấy không thể nào miêu tả bằng lời được.
Cảm xúc của cô chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nhưng Vân Nghiệp Trình thì khác.
Dù sao cũng là vợ chồng với nhau mấy chục năm, bây giờ lại phải sinh ly tử biệt, vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu trong lòng.
Vân Nghiệp Trình bị đả kích đến mất hết tinh thần, được Vân Thi Thi đỡ ngồi lên băng ghế, đầu óc trở thành một mớ hỗn độn.
Cục trưởng đi ra, chào Mộ Nhã Triết một tiếng, sau đó kêu bọn họ về nhà trước, nói là nếu vụ án có tiến triển gì thì sẽ thông báo cho bọn họ.
Vân Nghiệp Trình hỏi: "Có thể đem thi thể về nhà không, người đã chết rồi, cần phải an táng."
Cục trưởng lắc đầu nói: "E là không được rồi, bởi vì có liên quan đến án giết người, cho nên trước khi làm báo cáo giám định xong, sợ là không thể đem đi an táng. Bởi vì, theo tiến triển điều tra của cảnh sát, sẽ tùy thời cần đến bằng chứng.”
Ánh mắt Vân Nghiệp Trình thoáng hiện sự thất vọng: "Được rồi! Vậy tôi chờ tin tức của sở cảnh sát!"
...
Sau khi Hữu Hữu nhận được điện thoại của Mộ Nhã Triết, biết tin vớt được một thi thể dưới biển nghi ngờ là của Lý Cầm, cậu nhíu mày, ngắt điện thoại, ngồi trên ghế salon, khó mà bình tĩnh được.
Người đã chết?
Sao lại chết?
Cậu hoàn toàn quên mất, chuyện Lý Cầm chết, cũng là có liên quan tới cậu.
Chẳng qua là cậu quên, không nhớ rõ Lý Cầm chết do mệnh lệnh của cậu, hay là do tai nạn.
Bởi vì lúc cậu ra mệnh lệnh đó, tinh thần của cậu không hề ổn định, gần như một tên ác ma, tính cách đơn thuần đã sớm không còn, chỉ có sự lãnh khốc.
Hữu Hữu cũng không biết, tính cách của cậu lại phân chia thành hai trạng thái khác biệt đến như vậy.
Lúc ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu là một đứa trẻ thuần khiết thiện lương, ngoan ngoãn vâng lời, xoay người một cái, lại là gương mặt lạnh lùng tàn khốc, mà cái này cũng không phải là do kỹ thuật diễn của cậu cao siêu.
Mà là do nhân cách của cậu, có hai trạng thái.
Chuyện này không thể không liên quan đến tuổi thơ của cậu.
Từ nhỏ cậu đã phải sống trong thế giới âm u, hoàn cảnh gia đình cực kỳ khắc nghiệt, cho nên tính tình cậu cũng không đơn giản như người bình thường.
Một mặt, là Vân Thi Thi dịu dàng che chở, tỉ mỉ chăm chút.
Mà mặt khác, lại là Lý Cầm và Vân Na hung hăng hành hạ ngược đãi, đối xử với cậu vô cùng thô bạo, áp bách cậu, mà lúc đó, Hữu Hữu đáng thương vì muốn bảo vệ Vân Thi Thi, đã yên lặng chịu đựng rất nhiều, mặc dù chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không nói một lời.
Vì vậy, dần dà, vô hình trung đã tạo nên cho cậu tính tình cực đoan mà cố chấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...