Nếu Vân Thi Thi nói là sự thật, vậy thật làm người ta ghen tỵ!
Kim chủ sau lưng cô thật quá nổi bật, đẹp trai như vậy, nhìn lại một lượt tất cả các kim chủ từng chống lưng cho cô ta, từ ba mươi mấy cho tới năm mươi mấy tuổi, thậm chí còn có người tầm tuổi ông nội cô ta!
Không hói thì cũng bụng phệ, vừa nghĩ tới cảnh cái thân thể toàn mỡ chảy nhão kia đè cô ta xuống, mỗi lần ân ái cũng đủ buồn nôn.
Ánh mắt Ngô Mộng Khiết ghen tỵ phải nói là nhỏ ra máu.
“Tôi đã nói rồi! Cô có thể nổi nhanh như vậy, nhất định là có kim chủ chống lưng phía sau! Chỉ là, Vân thi Thi, cô có vận khí thật tốt, có được một kim chủ hàng hiếm như vậy, thật là hâm mộ cô!”
Dừng lại một chút, cô ta chợt cười quyến rũ hất mái tóc dài thẳng mượt mà, một tay chống eo, nhẹ nhàng đưa tay vịn lên cửa sổ xe.
“Anh à, anh lại thích một người phụ nữ thế kia, thật là không có mắt nhìn người! Anh xem, chi bằng anh đá cô ta đi, em đi theo anh thì thế nào?”
Vừa nói, cô ta vừa tự cho là phong tình vạn chủng ném cho anh một cái liếc mắt, giọng nói uốn éo: “Công phu ở trên giường của em cũng rất tuyệt.”
Anh cau mày: “Bẩn.”
Ngô Mộng Khiết sửng sốt: “A? Anh nói gì?”
Mộ Nhã Triết mặt không đổi sắc ra lệnh: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra.”
Nói xong, không chờ cô ta kịp có phản ứng đã đẩy kính cửa sổ lên.
Ngô Mộng Khiết không kịp phản ứng, tay bị kẹp vào cửa sổ xe, đau đến thét lên kinh hãi, Mộ Nhã Triết đạp chân ga, thân xe gần như lướt sát vào người cô ta, nhanh chóng phóng đi, cô ta bị hất văng ra, ngã đập mặt xuống đất với tư thế chó ăn phân.
Ngô Mộng Khiết đứng lên, tức giận giậm giày cao gót, nổi giận mắng: “Cái gì chứ? Coi trọng cái loại Bạch Liên Hoa đó, có mắt như mù!”
Nói xong, vẫn có cảm giác tiếc hận như cũ.
Nếu cô ta có thể có được một kim chủ đẹp trai như vậy, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
...
“Người phụ nữ vừa rồi là ai?”
Xe vừa ra khỏi bãi đậu xe, Mộ Nhã Triết nhàn nhạt hỏi.
“Một nghệ sĩ hạng ba.”
Vân Thi Thi nhìn anh một cái, chợt nói giỡn: “Ông xã em có mị lực thật ghê người nha! Cho nên mới có người dám câu dẫn anh ngay trước mặt em, anh nói xem, em có nên tức giận không?”
“Cô ta chẳng có gì hơn em, cho dù là một sợi tóc.”
Hiển nhiên Mộ Nhã Triết không thích câu nói đùa này của cô, bàn tay nắm tay cô dùng chút lực làm cô đau.
“A! Không được trả thù em thế này!”
Vân Thi Thi nhỏ giọng kháng nghị.
“Cô ta bắt nạt em?”
“Cô ta nói lời khi dễ em, có phải anh muốn thay em trút giận không?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, dáng vẻ không muốn cùng cô đùa giỡn!
“Trả lời anh, cô ta bắt nạt em?”
“Ông xã, anh thật là ngốc! Rõ ràng vợ anh ở bên ngoài bị người ta làm cho tức giận! Trong phòng trang điểm, cô ta tự dưng mắng em tới nửa ngày, em nhìn cô ta không vừa mắt!”
Dừng lại một chút, cô lại ủy khuất nói: “Cô ta cũng là nghệ sĩ dưới trướng Hoàn Vũ, ông xã, bà xã anh ở bên ngoài bị người ta khi dễ, anh có muốn cho em được hả giận không?”
Mộ Nhã Triết im lặng nghe cô nói: “Em là bà chủ của Hoàn Vũ, ở bên ngoài lại bị nghệ sĩ cấp thấp của công ty bắt nạt, anh nên nói em thế nào đây?”
Vân Thi Thi trầm mặc.
Cô là bà chủ của Hoàn Vũ khi nào vậy?
A...
Đúng rồi.
Chồng cô là đại boss đứng sau Hoàn Vũ, như vậy cũng coi như cô là bà chủ của Hoàn Vũ rồi còn gì. =__=
Nghĩ như vậy, hình như cô thật sự là không có tiền đồ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...