Vân Thi Thi nín khóc mỉm cười, “Kỳ thật lúc diễn không có cảm nhận được, nhưng mà lúc xem, trải qua hậu kỳ, cảm xúc bi thương không cần ấp ủ liền tự động có.”
“Nhà người ta xem phim điện ảnh mình diễn, đều là vừa cười vừa xem xong, sau khi xem xong lại còn cảm thấy dọa người! Cô thì nhìn xem, vậy mà khóc!”
Lời nói của Mộc Tịch xoay chuyển, lập tức khen từ đáy lòng: “Nhưng mà Thi Thi, kỹ thuật diễn của cô đúng là rất tuyệt! Cô còn nhớ không? Trước khi chiếu phim điện ảnh, bao nhiêu người nghi ngờ cô, nhục nhã cô, xem nhẹ cô! Nhưng hôm nay cô dùng thực lực của mình chứng minh, kỹ thuật diễn của cô rất tuyệt! Nhân vật Doan Hạ Thuần này được cô biểu hiện nhuần nhuyễn vô cùng!”
“Cô cũng đừng coi trọng tôi quá.”
“Ai nha, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, cái này làm sao có thể tính là coi trọng!”
Mộc Tịch cười, lập tức tập trung tinh lực.
Tắc đường dài đằng đẵng, rốt cuộc Vân Thi Thi cũng đến được đài truyền hình, kém một chút liền muộn.
Mộc Tịch sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh.
Tiết mục lần này rất quan trọng với Vân Thi Thi.
Bởi vì đây là tiết mục giải trí của đài truyền hình có tỉ lệ người xem TV cao nhất, trong tiết mục hội tụ các nhân vật lớn, nếu Thi Thi đến muộn, khó tránh khỏi sẽ bị các nghệ sĩ khác khó chịu, nói là đùa giỡn chương trình.
Tiết mục này vốn Cố Tinh Trạch cũng nên tham dự.
Nhưng mà bởi vì lý do khó mà công bố ra ngoài, Cố Tinh Trạch không thể tham dự, rơi vào đường cùng, tổ tiết mục đành phải thay người khác, người này Vân Thi Thi không xa lạ.
Lý Cửu Hiền.
Nhìn thấy Lý Cửu Hiền, Vân Thi Thi đột nhiên nhớ đến những lời Mộc Tịch nói ngày hôm qua.
Nghĩ đến Lý Cửu Hiền vì vai nam chính ‘Khuynh quốc’ vậy mà cam tâm tình nguyện dùng quy tắc ngầm với nhà sản xuất, vừa nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy người đàn ông này đúng là mất giá.
Trước đây cô thấy Lý Cửu Hiền dung mạo xuất sắc, kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, khí chất và thái độ, vẫn cố gắng tán thành.
Không nghĩ tới dưới bộ dạng này lại là hành vi phóng đãng như vậy.
Thật sự khó có thể tưởng tượng.
…
Những bát quái của Mộc Tịch đúng là hỏng tam quan.
Cái gì mà cửu long hí châu, cái gì mà bom nổ dưới nước, trong giới giải trí loạn như vậy, thế cho nên hiện giờ cô đều bảo trì khoảng cách khá xa với bất luận minh tinh nào.
Vì thế trong phòng trang điểm, Mộc Tịch vừa mới đi ra, Vân Thi Thi lại nghe thấy những người có kinh nghiệm lâu năm nói chuyện linh tinh.
“Chị Mộng, hiện tai bộ dạng của người mới cực kỳ vênh váo! Chị xem, vừa mới gia nhập giới giải trí, chỉ là quay một bộ phim điện ảnh mà thôi, ra vẻ y như thật!
“Người ta được đạo diễn Lâm coi trọng, xuất thân lại cao, sao có thể giống như chúng ta được?”
“Như vậy thì giỏi lắm sao? Mới gia nhập giới giải trí diễn vai nữ chính liền đắc ý như vậy, tuyên bố khinh thường những nhân vật nhỏ bé như chúng ta!”
“…”
“Ha ha! Người ta một lần là nổi tiếng thì khác chứ! Nhưng mà ai biết cô ta lấy được vai nữ chính như thế nào? Làm nữ chính của đạo diễn Lâm đâu có dễ, mới gia nhập lại có tài nguyên tốt như vậy…”
Kế tiếp những người đó cố ý nói nhỏ, xì xào bàn tán, Vân Thi Thi không nghe rõ lắm.
Nhưng mà cho dù không nghe rõ, cũng không khó tưởng tượng những lời khó nghe ra sao.
Cô mặc kệ.
Mộc Tịch vừa mới mang một chén trà nóng vào, lại nghe thấy một nghệ sĩ nói thầm: “Bây giờ giới giải trí loạn như vậy, không phải sau lưng có kim chủ nâng đỡ đấy sao? Bề ngoài tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết cho ai xem? Đúng là **** còn lập miếu thờ, sĩ diện như vậy là có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...