“Nếu không thì cô cho là vì sao toàn bộ người trong đoàn làm phim không dám đối nghịch với Hoa Cẩm? Hoa Cẩm ngạo mạn như vậy, hoành hành ngang ngược, cô thấy qua ai dám đứng ra kháng nghị một câu sao?”
Mộc Tịch lắc đầu nói: “Không ai dám, trừ cô ra.”
“…”
“Cho nên tôi rất sợ Hoa Cẩm, lúc vừa mới vào đoàn làm phim, tôi cũng không dám nhìn thẳng anh ta, hầu như là trốn đi. Cho dù xinh đẹp thì thế nào? Tựa như hoa anh túc vậy, xinh đẹp, lại trí mạng.”
Dừng một chút, Mộc Tịch lại nói: “Nhưng mà bây giờ tôi có cách nhìn khác về anh ta rồi! Cô không biết, lúc cô không có ở đoàn làm phim, có đôi khi, người trong đoàn làm phim thường hay bàn luận về cô. Nếu ở ngay trước mặt Hoa Cẩm nói cô không phải, Hoa Cẩm sẽ đứng ra bảo vệ cô. Có anh ta bảo vệ, hiện giờ ở trong đoàn làm phim bất luận kẻ nào cũng không dám chê bai cô, cho dù hận cô tận xương, giống như là trợ lý của Lâm Chi đó, cô xem cô ta có dám nói cô nửa câu không?”
Vân Thi Thi im lặng rồi.
Sau khi đưa cô về nhà, Mộc Tịch lái xe otô rời đi.
Trước khi đi, còn không quên dặn dò cô: “Thi Thi, tám giờ sáng mai tôi đến đón cô nha! Nhất định phải dậy đúng giờ.”
Vân Thi Thi vẫy vẫy tay, tạm biệt cô ấy, kéo thân thể mệt mỏi về nhà.
Vừa mới mở cửa, nghênh đón cô là ngọn đèn ấm áp trong phòng.
Mộ Nhã Triết đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy động tĩnh ở cổng vòm, ngẩng đầu, nhàn nhạt cười: “Em về rồi!”
“Anh còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Cô cho rằng anh đã ngủ.
Đã muộn thế này rồi.
Rạng sáng rồi, anh vậy mà ở phòng khách đợi cô sao?
Ngực Vân Thi Thi ấm áp.
Cô vốn cho rằng nghênh đón cô là căn phòng tối đen, không nghĩ tới vừa mới mở cửa, anh vẫn đợi cô như cũ.
“Em chưa trở về, sao anh có thể ngủ ngon được?”
Mộ Nhã Triết nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ sofa, “Lại đây!”
Lời triệu hồi của anh làm cô cảm thấy mình giống như một con thú được triệu hồi.
Dở khóc dở cười, cô đóng cửa lại, cởi áo khoác ra, treo lên giá áo, liền đi tới trước sofa, vừa mới ngồi bên cạnh anh, cánh tay có lực của người đàn ông đã ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực.
Còn chưa đợi cô phản ứng, người đàn ông cúi đầu, một nụ hôn biểu lộ rõ tính cách của con sói, che môi của cô lại, nếm hơi thở tốt đẹp của cô!
Cái hôn này, anh đã nhớ lâu lắm rồi!
Mùi thơm của người phụ nữ trong lòng, anh cũng nhớ lâu như vậy!
Đi công tác hơn nửa tháng, anh nghĩ đến cô gần như điên rồi!
Sau khi đến Lạc Thành, hai thằng nhóc Khương Thân và Lục Cận Dự vội vàng đi săn, bị anh ngược chó cho nên vội vàng đi tìm phụ nữ nhồi vào trống rỗng của mình.
Mộ Nhã Triết vùi mình vào làm việc, nhưng mấy ngày không gặp, cũng có thể nhịn được.
Hơn nửa tháng, anh cũng không biết sao mình có thể chịu đựng được!
Không bao giờ muốn đi công tác nữa.
Không bao giờ muốn rời khỏi cô lâu như vậy!
Mộ Nhã Triết ôm chặt cô, không bỏ qua, từ lúc xuống phi cơ anh nhớ đến cô không có chút buồn ngủ, cô chưa trở về, anh thật sự không ngủ được.
Nếu không thì sao lại nói tiểu biệt thắng tân hôn chứ?
Đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, đừng nói là hơn nửa tháng, tách nhau ra bảy tám ngày đều mất hồn mất vía!
Càng miễn bàn dài hơn cả thời gian nửa tháng!
Vân Thi Thi cũng muốn anh rồi.
Nếu không phải hơn nửa tháng này lượng công việc khổng lồ, không có anh, cô thậm chí không biết nên đối phó như thế nào với đêm dài dằng dặc.
Cô chỉ càng không ngừng làm việc, càng không ngừng làm theo hành trình, ép buộc mình bận rộn nhiều việc, thế cho nên đem mình lăn qua lăn lại mệt mỏi, mới có thể chống đỡ trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...