Người ta vừa mới đính hôn, cho nên nói ra lời như vậy, cái gì gọi là: “Chớ để bị những người phụ nữ dắt đi mất?”
Sao có thể ở trường hợp công khai thế này mà cười đùa nói giỡn như vậy.
Phải nói, Khương Lê khá là không hiểu lễ nghĩa, bình thường đều ở nhà trông trẻ con, phần lớn những người tiếp xúc hàng ngày cũng chỉ có mấy đứa bé nhỏ tuổi, cho nên năng lực xã giao dù sao cũng có chút thiếu sót.
Vì vậy, có thể khái quát mà nói là EQ thấp.
Lời này cũng làm Vân Thi Thi bị lúng túng!
Mặc dù cô biết, Khương Lê cũng không có ác ý gì, lời này chỉ mang ý nghĩa chủ quan, chỉ muốn thể hiện sự hâm mộ cô tốt số, nhưng nói như thế, vẫn không khỏi làm người khác thấy không thoải mái.
Trên mặt Tiếu Tuyết cũng lộ vẻ khó xử, cô hoàn toàn không nghĩ tới Khương Lê lại nói giỡn như vậy, vì vậy có chút khó chịu kéo kéo tay áo cô ta.
Lúc này Khương Lê mới nhận ra ý tứ không hay trong lời nói của mình, đặt trong trường hợp này thật là không đúng lúc, vì vậy cũng cảm thấy ngại ngùng.
Mộ Nhã Triết lại ưu nhã cười một tiếng, chợt nói: “Bà xã của tôi rất tốt.”
Mọi người ngẩn ra nhìn về phía anh.
Lại thấy anh đang mỉm cười, vuốt cằm hạ mắt, ánh mắt ngưng đọng trên gò má Vân Thi Thi, ánh mắt nhu tình, lại dạt dào tình cảm đong đầy!
Mặc dù anh không nói gì nhưng những người đang ngồi đây đều có cảm giác bị đút thức ăn cho chó đầy miệng.
Một câu “Bà xã tôi rất tốt”, mặc dù câu chữ không văn hoa trau chuốt, nhưng sự cưng chiều trong đó lại được thể hiện rất rõ ràng!
Mộ Nhã Triết không nhanh không chậm nói: “Có bà xã tôi ở đây, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không lọt nổi vào mắt xanh của tôi.”
Trong mắt anh chỉ cần có cô là đủ.
Trong lòng cũng chỉ có một mình cô.
Còn cần phải bị ai dắt đi mất?
Lời này của Mộ Nhã Triết cũng không phải là nói đùa, mà là tiếng nói từ tận đáy lòng.
Ánh mắt Khương Lê hâm mộ đến phát chua!
Thật là lãng mạn!
Còn không biết bao giờ ông chồng đầu gỗ của cô ta mới có thể nói được những lời dịu dàng ngọt ngào như vậy?
Đừng nói là “Anh yêu em”, cho dù những lúc bình thường cãi nhau, anh ta cũng chưa bao giờ nói một câu dỗ dành.
Khương Lê chợt không nói nên lời.
Lúc này trong lòng thấy thật ủy khuất.
Có lẽ do hạnh phúc của người khác quá mức chói mắt khiến cho cô ta cảm thấy hâm mộ, ghen tỵ.
Vân Thi Thi nghe vậy cũng cười một tiếng.
Cô quay đầu lại, dịu dàng ngắm anh, sau đó mấp máy môi, dùng giọng nói nhỏ chỉ anh có thể nghe được nói: “Chồng của em cũng rất tốt. Anh biết không? Ở bên anh, em chưa từng nhìn thấy người nào khác.”
Có lẽ, người hạnh phúc nhất cũng chỉ như thế mà thôi.
Có thể nắm tay anh, đi bên anh, cô chưa bao giờ để mắt đến một người nào khác.
Vì vậy, cô cảm thấy, có được anh, cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Vân Nghiệp Trình đứng một bên cũng cảm động đến hốc mắt đã ươn ướt.
Ông xúc động dùng khăn dụi dụi mắt, vẫn không thể kiềm chế được hạnh phúc trong lòng.
Có lẽ, trước ngày hôm nay, trong lòng ông còn có đôi chút hoài nghi.
Người đàn ông này thật sự yêu con gái ông sao?
Anh đối với con gái ông là thật lòng ư?
Con gái ông ở bên anh có thể hạnh phúc không?
Rất nhiều vấn đề, cho tới tận đêm trước lễ đính hôn, ông còn trằn trọc trở mình, không làm sao mà ngủ ngon được.
Nhưng khi nghe được những lời này của Mộ Nhã Triết, trong lòng ông đã xác thực được rồi!
Đàn ông có thể hiểu được đàn ông nghĩ gì, vì vậy lời này của Mộ Nhã Triết là diễn tuồng, nói cho người ngoài nghe hay là lời thật lòng, ông chỉ cần nghe một lần là hiểu được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...