Duy mỹ, mơ mộng, đặt mình vào trong bầu không khí lãng mạn như thế, người ta cũng không giám nói to phá vơ bầu không khí này.
Vân Nghiệp Trình gật đầu cười nói: "Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần đính hôn, đương nhiên phải thật tâm chuẩn bị rồi.”
"Điều này có thể chứng minh, chồng chưa cưới của Thi Thi rất thương yêu Thi Thi! Thật lòng muốn cho con bé một buổi lễ đính hôn lãng mạn như thế này. Hôm nay là ngày lành, đến em cũng có chút kích động đứng ngồi không yên rồi!"
Vân Nghiệp Trình lại cười nói: "Chú cứ ngồi xuống đi, chỉ cần ngồi nhìn Thi Thi nhận sự chúc phúc của mọi người là được!"
Vân Nghiệp Hậu cười, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay Vân Thi Thi.
Vân Thanh Miêu ngồi bên cạnh lại không thể kìm chế nổi tâm trạng đang ào ào sục sôi của mình, tất cả sự chú ý của cô ta đều bị bố cảnh trang hoàng lãng mạn của buổi lễ hấp dẫn.
Vân Cầm Lệ lại chỉ lo nhìn chung quanh, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Tinh Trạch đâu, trong lòng không khỏi thất vọng!
Xem ra, giao tình giữa Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch cũng không tốt là bao!
Đều đã đính hôn, mà Cố Tinh Trạch còn không tới dự chỉ có thể giải thích rằng mối quan hệ giữa hai người không hề tốt.
Tương Ngọc Khước lại chỉ chăm chú ngồi nhìn khách mời.
Hội trường chia làm hai bên, một bên là chỗ ngồi cho khách của nhà gái, một bên là chỗ ngồi cho khách của nhà trai.
Bên chỗ ngồi dành cho khách của nhà gái đều là bạn bè thân thiết của Vân Thi Thi.
Tương Ngọc Khước ngồi quan sát khách mời của nhà trai, từ cách ăn mặc, cho đến tín vật đặc trưng cho thân phận trên người, mục đích rõ ràng là đang chọn đối tượng!
Thi thoảng cô ta kéo ống tay áo Vân Thanh Miêu thì thầm to nhỏ, vị kia tuổi trẻ đẹp trai, vị nọ trên tay đeo đồng hồ cực kỳ trân quý, còn vị này thì giá trị con người xa xỉ...
Toàn bộ một màn này đều rơi vào trong mắt trong tai Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh.
Cô có chút phản cảm nhíu mày, có phần thật muốn nổi giận.
Không nghĩ tới Thi Thi còn có họ hàng thân thích cực phẩm như vậy!
Dù sao hôm nay cũng là lễ đính hôn của Thi Thi, kết quả thì sao, mấy cực phẩm này tự cho mình là nhân vật quyền quý trong tiệc cưới!
Nếu không phải còn nghĩ tới hôm nay là ngày đặc biệt thì cô đã sớm không lưu tỉnh mà nổi giận rồi.
Tiếu Tuyết buộc chính mình phải nhịn xuống, tính toán một chút sau khi tiệc cưới kết thúc sẽ nói chuyện này với Vân Thi Thi.
11 giờ 45 phút, xe BMW đúng giờ xuất hiện tại cửa thành.
Lúc Vân Thi Thi mặc lễ phục lộng lẫy xuất hiện tại cửa liền nhìn thấy 2 đội lễ tân bê lễ trong tay, tư thái chỉnh tề địa ngẩng đầu ưỡn ngực, ở phía cuối đội ngũ còn có hai đội hoa đồng trong tay đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, tươi mới.
Nhóm hoa đồng này không biết Mộ Nhã Triết mời ở đâu đến, mấy đứa bé đều trắng trẻo thanh tú, tóc vàng mắt xanh, vô cùng thanh khiết xinh đẹp.
Hoa hồng trắng thay lời nói cho một tình yêu thuần khiết, tôn kính.
Là thể hiện cho sự xứng đôi vừa lứa.
Đồng thời cũng đại biểu cho việc đối phương thuộc về chính mình!
Vân Thi Thi trông thấy những bó hoa xinh đẹp kia, trong mắt đều là ý cười.
Cửa thành, một đường thảm đỏ tinh tế, tận cùng của con đường là một chiếc xe BMW đặc biệt đang chờ cô.
Mộ Nhã Triết đứng ở bên cạnh xe, khi ánh mắt cô rơi vào trên người Mộ Nhã Triết, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Cô không phải là chưa từng thấy qua anh mặc tây trang.
Trên thực tế, người đàn ông này đa số đều mặc tây trang, có lẽ là do thân phận địa vị của anh, chỉ có ít lần anh không mặc tây trang mà mặc quần áo hàng ngày, một thân quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng cô chưa từng thấy qua, bộ tây trang nào có thể làm nổi bật được hết sự lạnh lùng cao quý lại tao nhã của người đàn ông này.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen, bên trên bộ trang phục cũng không có tý trang sức nào, cổ áo cũng thắt cà- vạt màu trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...