“Kiểm tra?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, nhưng rất nhanh hiểu ra dụng ý của bà ta.
Thi Thi nghe vậy, trong lòng có chút tức giận với lời nói của Tương Ngọc.
Cái gì gọi là làm thím thì thay cô kiểm tra?!
Bà ta lấy tư cách gì mà kiểm tra giúp cô?!
Cô kết hôn với ai, thân phận người ta như thế nào còn phải khai báo với bà ta sao?
Cho dù giàu nghèo thế nào, cô chính là nhìn trúng người đàn ông này, muốn ở bên anh cả đời, bà ta nói như vậy, ngược lại sẽ làm cho người ta lầm tưởng, cô nhìn trúng gia thế của Mộ Nhã Triết nên mới lựa chọn ở cùng anh!
Vân Thi Thi giận đến đỏ mặt, vốn là một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, giờ này càng bị nhuộm đỏ thêm.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, biết rõ cô có chút không vui, vì vậy nói: “Thi Thi là vợ chưa cưới của cháu, là người vợ cháu đã nhận định sẽ quyết nắm tay cả đời này. Đối với tình cảm của cô ấy, cháu không thể nghi ngờ. Dĩ nhiên, thật lòng cũng không phải là thứ chỉ nói ngoài miệng. Cháu chỉ có thể nói, cho dù cháu có giàu nghèo ra sao, dù có phải làm hết sức mình, cũng sẽ không để cô ấy chịu khổ. Còn nữa, nói về quyền thế, giàu có, hay là địa vị đi nữa, đều không phải là thứ vĩnh hằng! Nhưng cháu đối với cô ấy là thực tâm, cả đời này cũng sẽ không thay đổi.”
Giọng nói của anh đầy từ tính mà êm dịu, đầy sự hấp dẫn, một tràng nói ra chính là không để cho ai xía vào.
Tương Ngọc sửng sốt, anh bộc bạch lời trong lòng, chân thành tha thiết vô cùng, vô hình trung, bác bỏ lời của bà ta, ngược lại còn khiến những lời bà ta nói có vẻ giả mù sa mưa (giả tạo) hơn!
Mộ Nhã Triết là ai, đã trải qua đủ các loại chiến trường tinh phong huyết vũ*, thấy qua nhiều âm mưu, người nào giấu tâm tư gì, ẩn giấu suy nghĩ ra sao, anh chỉ cần nhìn một cái là hiểu rõ hết thảy.
*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu, ý chỉ những chiến trường khốc liệt.
Lòng dạ hẹp hòi của Tương Ngọc sao có thể giấu giếm anh được?
Mấy câu nói thôi cũng không thể không làm bà ta ngậm miệng lại!
Một chút khí tràng uy nghiêm cũng làm bà ta có chút không giữ được thăng bằng.
Người đàn ông này, khí thế không cho phép xâm phạm, ngôn từ cũng không để người khác nói lại, làm người khác không thể không thần phục.
Miệng Tương Ngọc cứng đờ, cười có chút lúng túng, ngay sau đó lại cật lực gật đầu: “Đúng thế! Cái gì mà quyền thế với giàu có, đều là giả! Chỉ có thật lòng mới là thật! Chỉ có cháu đối với Thi Thi thật lòng, hai đứa có thể ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất!”
“Thím có thể hiểu, dĩ nhiên là điều tốt nhất.”
Mộ Nhã Triết dừng một chút, ngay sau đó trầm giọng: “Bây giờ, cháu muốn đưa Thi Thi đi chào hỏi mấy vị tân khách quan trọng, phiền mọi người trở lại gian phòng quản gia đã sắp xếp, có gì cần có thể phân phó quản gia là được. Cố gắng đừng đi ra ngoài, cẩn thận lạc đường.”
Nói xong, anh ôm lấy Vân Thi Thi rời khỏi phòng, cũng không quay đầu lại.
Tương Ngọc bị lời nói của anh làm cho ngây người hồi lâu, cứng đờ một chỗ, thật lâu sau mới có thể hoàn hồn.
Vân Thanh Miêu ở phía sau cũng mơ hồ nghe ra được ý tứ mỉa mai của Mộ Nhã Triết, sắc mặt tái nhợt, kéo kéo vạt áo Tương Ngọc nói: “Mẹ, lời vừa rồi của mẹ… Quá thẳng thắn! Làm cho khác nghĩ chúng ta không hiểu sự đời!”
“Hừ! Thằng nhóc con này, rõ ràng là không coi người thím là ta ra gì” Tương Ngọc hồi phục tinh thần, tức giận nói.
Nhưng bà ta cũng không chịu nghĩ xem, bà ta có thân phận gì, cho rằng mình là ai, muốn Mộ Nhã Triết coi trọng, để mặt mũi cho bà ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...