Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại nghe cô lo được lo mất mà nói: “Anh cưng chiều em như vậy, không sợ làm hư em à?”
Anh không sợ cưng chiều vậy làm cô kiêu căng, làm cô ngày càng vô pháp vô thiên à.
Mộ Nhã Triết lại nói với vẻ đương nhiên: “Anh chính là muốn làm hư em, cưng chiều em đến vô pháp vô thiên, như đối với tiểu công chúa vậy, kiêu căng cũng được, cưng chiều em so với bất kỳ ai đều muốn hơn.”
Cô không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, cũng dịu dàng cười một tiếng: “Bởi vì như vậy, em sẽ không thể rời bỏ anh.”
Cưng chiều cô nhiều một chút.
Cô sẽ lệ thuộc vào anh nhiều hơn.
Anh thích cô lệ thuộc vào anh, cho dù lúc nào cũng ở chung một chỗ, cũng không cảm thấy phiền toái.
Nếu Lục Cận Dự nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ giận dữ cảm khái: “Mùi chua quá rồi đấy! Thật là ngược cẩu mà.”
Nhân tiện, cũng tặng thêm một câu, lão đại thường ngày là một người đàn ông cao lãnh, không ngờ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cũng không thoát được số mệnh thê nô!
Vân Thi Thi càng dở khóc dở cười.
Thê nô!
Vợ là trên hết.
Cô rất hạnh phúc.
Mắt Mộ Nhã Triết thoáng nhìn qua, thấy đôi giày cao gót màu đỏ lặng lẽ trên cái bàn thấp.
Anh chợt ôm ngang người cô lên đặt trên ghế sa lon, rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô, thuận tay cầm lên một chiếc giày, một bàn tay đã bắt được bàn chân mềm mại của cô dưới làn váy.
Anh vừa đụng vào đã làm cô xấu hổ co rúm người lại, anh không cho phép cô lùi bước, vững vàng nắm lấy bàn chân nhỏ của cô trên tay.
Chân cô không lớn lắm, chắc chỉ cỡ 35 – 36, cô cũng không thấp, sao chân lại nhỏ như vậy, có khi còn không lớn bằng một bàn tay của anh.
Thân hình nhỏ nhắn, bàn tay cũng nho nhỏ, ngay đến đôi chân ngọc ngà cũng chỉ cần một tay là nắm giữ được.
“Anh...”
Cô chợt lên tiếng, cố gắng ngăn lại hành động của anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mày anh tuấn thâm thúy vô tận, ánh mắt sáng ngời, lập tức làm gò má cô đỏ ửng, khẩn trương níu lấy một góc váy đến nhăn nhúm.
Nhìn tư thế này, đây là cầu hôn bằng giày à?
Nhìn anh quỳ một gối như vậy, cô có chút không thích ứng kịp.
Từ trước tới nay anh đều rất cao ngạo lạnh lùng, giống như một đế vương không tầm thường, hôm nay lại quỳ gối trước mặt cô như vậy, thế nào cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức thẹn thùng đỏ mặt nói: “Em... Em có thể tự mình đi!”
“Không cần, em ngồi đi!”
Anh nói vậy, lại càng nắm giữ bàn chân ngọc ngà của cô, nhẹ nhàng lồng đôi giày đỏ vào chân cô.
Không lớn không nhỏ, chính xác vừa in.
Đôi giày cao gót màu đỏ rực, cũng không làm thiết kế bị chói quá, lại được viền một đường bao lấp lánh, nhưng lại thật nổi bật và sang trọng.
Anh lại cầm lấy chiếc giày còn lại đi vào cho cô.
Vân Thi Thi cứ như vậy nhìn từng cử động tỉ mỉ nghiêm túc của anh, yên lặng, thậm chí cảm thấy không khí này có chút thần thánh, như thể anh đang tiến hành một loại nghi thức thành kính vậy.
Ngược lại với nội tâm chấn động của cô, anh lại một bộ vân đạm phong khinh*, như thể việc mang giày cho cô, là một chuyện đương nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên!
*vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói Mộ Nhã Triết rất tự nhiên, không có gì quá đáng ngạc nhiên.
Sau khi đi giày cẩn thận, anh mới đỡ cô đứng lên, làn váy rơi xuống đất, che đi đôi chân ngọc ngà, cô thử đi qua đi lại, đôi giày vừa in chân cô.
Vân Thi Thi một tay nâng váy, quay đầu cười với anh, ánh mắt như thể ánh sao lấp lánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...