Cô gái này, vừa quyến rũ, vừa ngây thơ quá đáng!
Có thể cô không biết, đôi lúc, càng giãy dụa từ chối thì càng gợi lên ham muốn chinh phục của người đàn ông, càng thêm hưng phấn!
Mộ Nhã Triết tùy ý đè nặng cô, bỗng nhiên phủ lên cánh môi mềm của cô, một tay nắm gáy cô, tay kia như mang theo dòng điện, dịu dàng vuốt ve sống lưng cô, ngón tay du ngoạn từ đầu vai dần xuống dưới...
Vân Thi Thi bị ép hơi khó chịu, nhưng hoảng hốt trong lòng còn nhiều hơn, song dường như cảm nhận được sự lành lạnh ở vùng bụng, bỗng quên mất phản kháng.
Mãi đến khi cảm giác thân thể truyền đến dấu vết khác lạ, người cô thoáng cứng lên, bất chợt rùng mình!
“Đừng...!”
Lông mày của Vân Thi Thi nhíu lại, nhưng chỉ thốt ra nổi một chữ, cảm nhận rất rõ ràng, chút đau đớn nhói lên khiến da đầu cô tê dại.
Trước mắt chợt thoáng hiện lên hình ảnh vỡ vụn của buổi tối hôm ấy, bờ vai Vân Thi Thi không ngừng run rẩy!
Người đàn ông dán chặt môi cô, nở nụ cười tà tứ, ngòn tay mảnh khánh siết chặt gò má cô, xấu xa căn cắn môi cô.
Cô quả nhiên vô cùng gầy, vòng eo như không thể nắm chặt.
Mặc dù lòng cô lần nữa bài xích anh, nhưng thân thể anh lại theo bản năng sinh ra cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Khuôn mặt anh khí tuấn mĩ, vóc người không thể chê, cô không ngừng kháng cự, thân thể của anh lại có khát vọng ôn tồn! Dục vọng và lý trí không ngừng cào xé, khiến người ta như muốn tan vỡ!
“Cô xem, chẳng phải cô cũng thích sao?”
Người đàn ông cười tà mị, ung dung cởi cúc áo.
Vân Thi Thi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, anh khẽ vuốt ve gò má cô.
“Ngoan, sẽ không làm đau em.”
Ở trên giường, từ trước đến giờ anh là một người đàn ông ưu nhã, không bao giờ nóng lòng ngấu nghiến con mồi của mình, rất hợp với phong độ thân sĩ bẩm sinh của anh, ngay cả thân thể của anh hôm nay cũng căng cứng quá mức!
Bàn tay nâng hông cô lên, đêm tối vô tận như muốn cắn nuốt cô...
Ngoài cửa, Cố Tinh Trạch nhạy bén bắt được giọng nói của cô.
“Thi Thi?”
Anh xoay đầu nhìn về một cánh cửa tráng lệ.
Phòng tổng thống, căn phòng đắt đỏ nhất của khách sạn.
Nghe đồn, bên trong căn phòng này chưa bao giờ mở ra.
Bỗng như đoán được điều gì.
Câu nói của Hà Tăng Lương quanh quẩn bên tai ---- “Vân Thi Thi kia, là phụ nữ tổng giám đốc Mộ nhìn trúng, hết hi vọng đi! Cậu muốn động vào ngài ấy...”
Cố Tinh Trạch mím môi, anh không phải đàn ông chưa nếm mùi đời, dĩ nhiên biết rốt cuộc tỏng căn phòng ấy đang xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt anh sâu thẳm, hai tay nắm chặt, bước chân dưới chân hồi lâu không hề nhúc nhích.
Anh không có dũng khí, đi gõ cánh cửa này.
Lời chất vấn ban nãy của Hà Tăng Lương vẫn vang vọng bên tai anh: “Vì sao cậu cứ để ý Vân Thi Thi như vậy? Chẳng lẽ cậu thích cô ta sao? Cô ta đâu phải người phụ nữ của cậu, cậu dựa vào đâu mà khoa tay múa chân?”
Thích?
Anh thích cô sao?
Đầu óc Cố Tinh Trạch chợt rối loạn.
Anh chưa từng bao giờ thích bất cứ người phụ nữ nào, bởi vậy không rõ, rốt cuộc cảm giác thích một người là thế nào?
Căng thẳng, lo lắng, che chở... Những thứ đó có tính là thích không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...