Tiểu Dịch Thần cũng là một đứa bé lanh lợi, nhanh nhảu hùa theo Hữu Hữu, gọi Vân Nghiệp Trình một tiếng “Ông ngoại”!
Một tiếng gọi này, làm lòng Vân Nghiệp Trình cũng mềm ra.
“Ừm!”
Vân Nghiệp Trình ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy cậu hỏi: “Nhóc con này, cháu tên gì?”
Tiểu Dịch Thần không sợ hãi ông, chỉ nở nụ cười nói: “Tên cháu là Mộ Dịch Thần! Ông ngoại, ông có thể gọi cháu là Tiểu Dịch Thân ạ!”
“Tiểu Dịch Thần, cháu ngoan thật đấy, ha ha!”
Vân Nghiệp Trình vuốt ve gương mặt của cậu, trong lòng thầm cảm động bùi ngùi.
7 năm trước, ông và đứa bé này, đã từng gặp nhau rồi.
Lúc trước, lúc cậu được sinh ra, bị bao kín bởi khăn và tả. Cậu liên tục gào khóc, nhà họ Mộ thì bảo vệ quá kĩ, trước sau đều có vệ sĩ, bác sĩ thì đi theo một hàng, vừa đến cửa phòng sinh đã bị người ôm đi rồi.
Khi đi ngang qua ông, ông có liếc mắt nhìn lén đứa nhỏ, nó có nhiều nếp nhăn đỏ rực trên gương mặt nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ bé liên tục quơ quơ.
Ông lúc đó, rất xúc động, ông chỉ muốn chạy ngay đến, ôm lấy đứa nhỏ, nhưng ông biết, nếu ông làm vậy thì kết cục mà ông nhận lấy là rất thảm. Vì thế, ông phải kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Lúc đó, anh chỉ cắn răn chịu đựng, ngậm ngùi từ biệt đứa nhỏ này suốt 7 năm!
Vân Nghiệp Trình đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt nhỏ nhỏ, trắng nõn như ngọc, đáng yêu như tuyết, không khác gì một vị thần.
Gương mặt này, tựa tựa Vân Thi Thi, nhưng ngũ quan thì lại rất giống với Mộ Nhã Triết, rất tuấn tú.
Vân Nghiệp Trình xúc động ôm lấy bờ vai của cậu, liên tục vỗ về.
Vân Nghiệp Hậu thấy thế cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hai đứa bé này là ai?
Sao lại giống Vân Thi Thi thế này.
Nhưng mà…
Lại có gì đó không đúng.
Vân Thi Thi mới chỉ 24 tuổi thôi, cũng chưa kết hôn, sao lại có hai đứa con lớn thế này được.
Vân Nghiệp Hậu nhìn hai đứa bé, sau đó nhìn Vân Thi Thi, ông chỉ giữ im lặng, không hỏi gì hơn.
Vân Thi Thi đem hành lý mang xuống xe, sau đó đi lo những truyện lặt vặt khác.
Mộ Nhã Triết mang hành lý vào, sau đó thấy cảnh này thì có chút giật mình, lập tức trầm giọng nói: “Tiểu Dịch Thần, lại đây giúp mọi người một tay!”
Vân Nghiệp Trình thấy thế, lập tức nói: “Cứ để việc đó cho tôi! Hành lý nặng như thế, một đứa bé làm sao mà khiêng được!”
Tiểu Dịch Thần ngăn ông lại: “Ông ngoại, ông cứ nghỉ ngơi đi, để đó, cháu làm được! Ông chưa chắc đã khỏe bằng cháu đâu!”
Nói xong, cậu nhẹ nhàng chạy đến trước mặt Mộ Nhã Triết, một tay bưng cái vali, nhanh chóng chạy một mạch vào phòng cất đồ.
Vân Nghiệp Trình hoảng sợ ngây ngốc đứng sau nhìn.
Đứa bé này…
Mạnh thật đấy!
Khoẻ thật đấy!
Mới có hai mấy kí mà đã nhấc được hẳng một cái vali hơn ba chục kí, còn nhấc rất nhẹ nhàng nữa…
Đúng là không thể tin được!
Vân Nghiệp Trình thực sự bị doạ.
Mộ Nhã Triết nhìn Hữu Hữu, thấy cậu chỉ đứng đờ ra nhìn, cậu lập tức ôm bụng nói: “Cha, con đau bụng…”
Nói xong, chạy một mạch vào phòng.
Mộ Nhã Triết: “…”
Thằng nhóc này!
Không muốn làm việc cũng phải kiếm cớ gì đó hợp lý chứ!
Sau khi xếp hành lý xong, Vân Nghiệp Hậu vội vàng hỏi chuyện về hai đứa nhóc vừa rồi.
Vân Nghiệp Trình chỉ thở dài một tiếng: “Haiz! Đứa bé này cũng chỉ có ý tốt, nhưng không ngờ nó lại làm ra chuyện điên rồ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...