Anh làm ra vẻ như thật, Vân Thi Thi lại càng tin là thật, vẻ mặt suy sụp: “Em… Sao em lại còn chảy nước miếng, em thật sự không biết…”
Nói xong, cô có chút ảo não cắn môi, trong lòng kêu gào, xong rồi xong rồi…
Khi cô ngủ lại làm trò cười, vậy mà đều để người đàn ông này thấy rồi!
Vân Thi Thi rất để ý đến cảm nhận của anh, hình tượng của cô!
Lại còn chảy nước miếng, còn ngáy nữa, lúc cô ngủ, sao đều tập trung những đức tính của người đàn ông trung niên vậy?
Mộ Nhã Triết thấy phản ứng của cô, vừa đáng yêu lại còn thú vị, nhịn không được nhếch môi, vụng trộm cười.
Vân Thi Thi nghe được tiếng anh cười trộm, có chút hoài nghi nhìn anh một cái, nhưng mà anh thu liễm cũng rất nhanh, khi anh nhìn về phía cô, anh đã thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn cô, tuyệt đối không có cười.
“Em… Có thể là do em quá mệt mỏi, anh tha cho em đi.”
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: “Chảy nước miếng và ngáy, điểm ấy anh có thể chịu đựng được! Nhưng em có biết hay không, nửa đêm em nói mớ, quấn chăn, lại còn đá người, chuyện này cực kỳ quá phận rồi!”
“…”
Vân Thi Thi cả kinh mở to hai mắt nhìn, nhưng mà khó có thể tin nhìn anh: “Không có khả năng? Lúc em ngủ rất an phận, sẽ không đá người, càng sẽ không nói mớ!”
“Ha ha! Em quấn chăn, quá phận hơn nữa là nửa đêm tỉnh lại, trên người anh không có chăn rồi.”
Nói xong, Mộ Nhã Triết ấm ức và bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Cả đêm, em thật sự không biết bị em lăn qua lăn lại thảm như thế nào đâu!”
“Em…”
Vân Thi Thi cắn đôi môi, thật sự có chút khóc không ra nước mắt rồi!
Cô thật sự không biết lúc mình ngủ lại có nhiều thói quen như vậy!
Mộ Nhã Triết lại còn hắt hơi một cái hợp với tình cảnh, Vân Thi Thi sợ tới mức không biết nói sao: “Anh… Anh không sao đấy chứ!”
“Không có việc gì!”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Chắc là bị cảm rồi.”
Vân Thi Thi nghe xong, lại càng hối hận muốn chết.
Cô quấn lấy cánh tay anh, lấy lòng nói: “Thực xin lỗi mà, em không biết… Em thật sự không biết tướng ngủ của em lại xấu như vậy! Bởi vì em đều ngủ một mình, trước đây lúc ngủ với Hữu Hữu, con chưa từng nói như vậy. Cho nên em không biết tướng ngủ của em rất xấu…”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, trong lòng cười thầm, trên mặt lại ra vẻ cao quý lạnh lùng, không để ý đến cô.
Vân Thi Thi càng bị dọa, còn tưởng rằng những lời anh nói đều là thật, tội nghiệp nói: “Anh… Có phải bị cảm lạnh rồi không? Nhỡ đâu bị cảm, em nhất định sẽ cảm thấy có lỗi rất lớn!”
Lúc cô đang vắt hết óc, nghĩ xem nên nói như thế nào, Mộ Nhã Triết lại nhếch môi cười, đột nhiên ôm lấy vòng eo cô, chỉ trong nháy mắt, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, nhìn cô, cưng chiều hôn môi cô một lát.
“Ha ha! Ngu ngốc, cho dù tướng ngủ của em có xấu như thế nào, anh đều thích cả.”
Vân Thi Thi giật mình, nhìn trong mắt anh chứa vài phần đùa giỡn, trong giây lát phản ứng lại, chỉ vào anh lên án: “Anh… Vừa rồi không phải là anh trêu đùa em đấy chứ!”
“Em giờ mới biết sao?”
Mộ Nhã Triết để mặt càng gần cô hơn, trong mắt là ý cười đùa giỡn, lộ ra vài phần xấu xa, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô: “Anh thích trêu đùa em.”
Là thích thưởng thức cô bối rối, phản ứng giống như con thỏ nhỏ lo lắng vậy!
Thật đáng yêu, rất thú vị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...